Trở về   Yên Thành Online > Khu vui chơi giải trí, giao lưu gặp mặt > Teen Yên Thành

Chào mừng bạn đến với Yên Thành Online.
»» Diễn đàn Người Yên Thành được xây dựng để tạo một gặp gỡ online cho tuổi trẻ Yên Thành, xa quê cũng như đang ở nhà. Mục đích chính là giúp mọi người hiểu biết thêm về Yên Thành, thêm yêu Yên Thành hơn, cũng như để anh chị em ở xa vơi đi phần nào nỗi nhớ nhà

»» Diễn đàn hiện nay mới đang trong thời gian thử nghiệm và phát triền nội dung, vì vậy rất cần sự đóng góp tài liệu, bài vở và ý kiến từ anh chị em và các bạn. »>Nhấn vào đây để bắt đầu tham gia và đóng góp


Diễn đàn đã ngưng hoạt động từ lâu.
Anh chị em có nhu cầu kết nối có thể tham gia group Yên Thành & những người thân trên Facebook.

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Cũ 05-09-2011, 12:36 PM
giuaconmua's Avatar
giuaconmua giuaconmua is offline
Thành viên
 
Tham gia: 03/02/2009
Họ và tên: Chu Văn Thế
Bài viết: 43
Xã: Hoa Thành
Default post tiep "Nầy Nhóc ! Tau Yêu Mi..."

[SIZE="6"][SIZE="5"]Cả bọn lên xe về trường, đoạn đường có vẻ gần hơn chắc do cả xe đều rôm rả tiếng cười. Ngay cả Long và nó cũng thỉnh thoảng cười do những trò chơi trẻ con của Hải. Xe cứ bon bon lướt gió để lại những hàng cây xanh phía sau có chút luyến tiếc nhưng..... cuộc sống là vậy……vứt bỏ cái luyến tiếc ấy để nắm chắt cái luyến tiếc khác có giá trị hơn.

Gần nữa tiếng sau, cả bọn đã có mặt tại trường học… Dường như phong tục, sân trường lúc nào cũng vậy, cứ thấy xe của 3P là cả trường lại tụ tập đông trước khuôn viên y thể như có một cuộc triệu tập đặt biệt nào đó mặc dù không có sự điều khiển. Vẫn là bao ánh mắt trầm trồ của những cô gái nhìn 3P, vẫn là những cái xì xào mang sự ngưỡng một lẫn ganh tỵ của fan 3P dành cho nó. Ban đầu nó có khó chịu nhưng dường như từ lúc nào thì nó đã không quan tâm đến những điều ấy nữa.

Trúc khoác tay nó đi phía sau 3P hướng về phía lớp. Dù thật sự nó muốn cuộc sống bình thường nhưng dường như đó là điều rất khó hay không thể có thể xảy ra với nó. Cả bọn yên vị với chỗ ngồi, đến lúc này nó mới có thời gian nghĩ đến Long, dường như cậu ghét sự ngưỡng mộ sự thần tượng của những người đó, đâu đó ở cậu muốn sự bình yên và bình thường như bao người. Ý nghĩ ấy thoáng qua và biến mất khi tiếng của tên lớp trưởng lớp vang lên:

- Thầy hiệu trưởng mời các cậu lên văn phòng có việc, cả Ly và Trúc nữa nhé !!! – Tên lớp trưởng này rất bột nhưng được cái cũng rất được việc vì mỗi khi cả bọn cúp học đều nhờ hay nói đúng hơn là ra lệnh tên này ghi có phép dùm.

- Có việc gì sao ???? – Trúc ngước lên hỏi vẻ mặt có chút lo lắng.

- Tớ không biết, tớ chỉ biết thầy bảo tớ mời các cậu !!! – Hắn bỏ đi để lại sự lo lắng cho cả bọn, không biết việc gì sẽ đến nhưng có một linh cảm không tốt cứ bao trùm khắp nơi.Trúc đưa ánh mắt lo sợ vào Phong, cậu mỉm cười động viên nhưng cũng không giấu được nỗi lo.

- Việc gì thế nhỉ ??? sao hiệu trưởng lại mời mình chứ ???? - Phong thắc mắc.

- Cậu lo gì ?? không lẽ đuổi học bọn mình sao ?? Không bao giờ, cậu thừa biết rồi mà !!!!- Hải đáp với vẻ rất ư là chủ quan, không chút lo lắng. Nhưng Long, cậu im lặng giống như ngờ ngợ ra được việc gì, cái gì đó mà cậu không muốn nghĩ đến.

- Nhưng cậu cũng thừa biết rằng thầy sẽ không mời mình lên trừ phi có việc quan trọng mà !!! - Phong nói.

Cả bọn im lặng và bước lên phòng hiệu trưởng, dường như mỗi bậc thang rất khó để bước. Đặc biệt với nó cảm giác rất khó chịu giống như đang mang cả tảng đá to. Đứng trước phòng như có cái gì đó khiến không ai có thể mở cánh cửa.

Hải mạnh dạn ấn nút mở cửa. Cánh cửa bật tung như thể nó chỉ chờ có người ấn nhẹ là có thể bung ra thật mạnh, căn phòng được bao trùm bởi ánh đèn vàng ấm áp nhưng chứa đầy sự im lặng khó thở.

Thầy hiệu trưởng đang ngồi chễm chệ trên ghế xoay với chồng hồ sơ, và nếu mắt nó không nhầm thi trên bàn có một hồ sơ của một cô bé bằng tuổi nó, trông cô bé thật sắc sảo đặc biệt là đôi mắt có thể giết chết bất kì ai. Phát hiện sự có mặt của cả bọn, ông ngước lên nhìn đẩy nhẹ cặp kính dày cộm lên sát cặp mắt đầy nếp nhăn rất uy nghiêm. Cả bọn nhìn ông, đây là lần đầu tiên thấy ông như vậy, có cái gì đó rất khác thường ở ông hay………chắc không thể nào.
----- Bổ sung thêm ------
- Mời các cậu ngồi !!! – Ông đề nghị một cách nghiêm túc nhất mà từ trước đến giờ chưa từng thấy.

3P ngồi xuống ghế một cách nghiêm túc như bị sự nghiêm túc của thầy hiệu trưởng ảnh hưởng sang.

- Các cậu có biết tôi mời các cậu lên đây có việc gì không ? – Ông nhìn cả bọn.

- Chuyện chúng em cúp học phải không ạ ? – Hải trả lời ra vẻ như biết rõ việc.

- Một phần thôi…….!! – Ông ngừng lại, nhìn cả bọn thật sắc.

Long im lặng, đôi chân xếp chéo lên nhau và nét mặt lạnh lùng thường ngày nhưng có điều nó cảm thấy hình như Long đang rất lo lắng về chuyện gì đó mà nó không hề biết.

- Vậy phần còn lại là gì ? – Long ngước nhìn thầy hiệu trưởng ánh mắt có chút lo lắng.

" Phần còn lại là ta muốn con quay về Anh !!!! " – Một giọng nói lạnh lùng phát ra trong căn phòng ấm áp đó là giọng nói lạnh lùng nhất mà nó từng nghe, Long giật bắn người không chỉ Long mà là cả bọn duy chỉ có nó là không biết gì, dĩ nhiên thì nó biết được là giọng nói đó không phải là giọng nói của thầy hiệu trưởng.

Như một phản xạ tự nhiên, mọi người đều quay sang nhìn về phía phát ra giọng nói lạnh lùng đó. Một người đàn ông trung niên hơi gầy bước ra từ một vách ngăn trong căn phòng với một bộ vest đen sang trọng, bí ẩn. Một người có khuôn mặt rất sắc da hơi đen ngâm, mái tóc đen mướt một cách phi tự nhiên, sóng mũi hơi cao và………đôi mắt rất vô cảm rất giống……………..Long.

Nó có cảm giác dường như Long nhìn ông ta bằng một ánh mắt rất kì lạ……không lạnh lùng như thường ngày, không ấm áp như nó đã từng thấy…….ánh mắt có chút gì đó giận dữ và câm hận đang được kìm nén sau lớp màng mắt mỏng manh. Nó như có thể chực trào ra khỏi màng mắt mỏng ấy bất cứ lúc nào có thể.

Ông ta vẫn bình thản ngồi xuống ghế mặc cho gương mặt Long biến sắc. Nó không biết cái giây phút im lặng khó thở đến cực độ trong căn phòng khi có người đàn ông ấy bước ra diễn ra trong bao nhiêu giây, nhưng nó thấy chưa bao giờ thời gian lại đi chậm như vậy giống như một cuộn băng quay chậm. Chậm hết mức có thể.

- Cháu chào bác !!! – Cả bọn đứng lên chào một cách nghiêm túc lẫn chút sợ, Trúc cũng kịp ra dấu cho nó nhưng chỉ có Long là đứng đó vẫn không chút động đậy, cậu vẫn nhìn ông.

- Chào anh Lạc ! Thôi anh nói chuyện với bọn trẻ đi ạ ! – Ông hiệu trưởng chào một cách lịch sự rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng nhường chiếc ghế lại cho ông. “ Lạc “ một cái tên vừa lạ vừa quen……..

Long là cậu chủ nhỏ của tập đoàn đá quý Long Thị, và là con trai của người đang đứng đầu tập đoàn đó là một người đàn ông sang trọng lịch lãm, một nhà doanh nghiệp nổi tiếng tài giỏi và mẫu người đàn ông lý tưởng trong mắt phụ nữ dù đã tuổi trung niên. Nếu nó không lầm thì ông ta tên là “ Lê Hoàng Lạc “.

Nó lờ mờ hiểu ra được sự im lặng là thường của Long và sự tôn trọng một cách kì lạ của mọi người. Nhưng dĩ nhiên đã biết đến tên “ Lê Hoàng Lạc “ thì phải biết đến sự lạnh lùng của ông ta. Nó cảm thấy không có chút thân thiện nào ở ông.


- Các cháu ngồi đi ! Cả con nữa, ngồi xuống đi không cần nhìn ta như thế, ta có chuyện muốn nói với các con. – Ông ngồi xuống ghế theo cái cách mà Long đã từng nói với nó đó là cách của những người thuộc đẳng cấp quý tộc.
----- Bổ sung thêm ------
Long ngồi xuống ngoan ngoãn theo lời ông ta nó có cảm giác như có một sự sợ sệt nào đó ở con người ấy chưa định hình ở Long. Cậu im lặng và……không nhìn nó.

- Ta không muốn nói chuyện với người lạ ! – Ông đưa mắt nhìn về phía nó với ánh mắt mà mẹ Phong đã từng nhìn nó .“ Khinh thường “.

Mọi người bối rối nhìn nó…….dù muốn nó ở lại nhưng cái sợ đều ngăn họ lại. Một người đã làm cho 3P và Trúc phải sợ chứng tỏ đó không phải là một người tầm thường, nhưng dù có không tầm thường thì nó cũng chẳng thế nào ưa nổi cái vẻ “ quý tộc” của ông ta và cực kì khinh người.

Dĩ nhiên là nó phải đứng dậy cũng chẳng còn cách nào khác, ông ta làm nó bẻ mặt thế là cùng. Long vẫn không nhìn nó, ánh mắt cậu đang nhìn vào một điểm tựa mơ nào nào đó trong không gian.

- Xin lỗi thưa bác, cháu cũng không muốn nói chuyện với người lạ!! Xin phép bác, cháu đi trước, tớ đi trước nhé !!! – Nó kịp quay lại nhìn cả bọn và mỉm cười nhẹ.

“ Ông ta quá đáng thế là cùng !!! Chủ tịch tập đoàn thì sao chứ, thiệt là thiếu lịch sự, làm oái gì mà cao ngạo thế , đúng là cha con!! ”. Nó lầm bẩm khi đã đóng cửa phòng lại và đi xuống bậc thang.

Trong căn phòng, Long cảm thấy hơi nhẹ nhõm khi nó đã đi khỏi, cậu sợ nó sẽ tổn thương, đó là điều cậu ghét nhất, ghét hơn cả việc lúc nào cũng phải nghe lời ba cậu. Câu không nhìn nó vì cậu sợ nó sẽ thấy được ánh mắt lo sợ của cậu.

- Các cháu là bạn Long cũng như người trong nhà, nên ta cũng sẽ nói luôn, sắp tới Long sẽ nghĩ học……
- Nhưng……..- Long ngạc nhiên chưa kịp nói hết câu.

- Im lặng !!! Ta chưa nói hết. – Ông đưa ánh mắt khó chịu về phía Long.

- Long, Hải, Phong sẽ nghĩ học để về làm cho tập đoàn, các con lớn rồi cần phải hiểu chuyện, đừng nên trẻ con quá. Ta đã nói chuyện với ba mẹ Hải và hai người cũng đồng tình khi cho con về quản lý tập đoàn kiến trúc Winer nhà con, lần này thì không cãi đi đâu đc . Còn Phong thì con nói chuyện với mẹ con sau nhé, nhưng bác đoán con cũng như Hải quản lý Miny của mẹ và ba con. Còn Trúc thì con yêu thích thời trang từ bé nên việc về quản lý nhãn hiệu Zara chắc không khó với con, còn Long………con sẽ làm giám đốc Long Thị và……………
----- Bổ sung thêm ------
Cả bọn nhìn nhau đầy lo lắng và khó chịu về những quyết định quá “ hồ đồ ” của người lớn, Trúc
thì có vẻ khả quan hơn vì cô thật sự đam mê với thời trang và cô luôn thầm ước có đủ sức để quản
lý nhãn hiệu DK. Cô chỉ lo cho mọi người, đặc biệt là Long……người mà đáng lo lắng nhất.

- Và gì nữa ??? – Long vẫn chưa rời mắt khỏi điểm tựa vô hình trong không gian. Môi cậu mấp máy vài chữ giống như nó tự ý hoạt động mà không cần đến sự điều khiển của cậu.



- Và con sẽ đính hôn !!! – Câu nói của ông đầy sự áp đặt, y thể ông chỉ đang thông báo về việc đính hôn cho con chứ không phải là hỏi ý kiến và cũng chẳng màng biết đứa con trai có đồng ý hay không.

1s….2s…..3s….ai cũng đang chờ đợi phản ứng của Long duy chỉ có ông là chẳng thèm đến nhìn thằng con trai mà bất cứ người cha nào cũng ước mong mình có đc. Căn phòng im phắt một cách ngột ngạt, nếu không tính đến âm thanh của hơi thở hồi hộp của mọi người ( ngoại trừ ông Lạc ).

Đính hôn là một việc thật sự rất rất khó với Long, có lẽ cô gái nào cũng ước ao sánh vai cùng cậu. Mọi cô gái đều nghĩ cậu có thể đem lại quyền lực, cao sang cho họ. Và có thể che chở cho bất kì ai.

Nhưng có ai biết được, Long cũng cần sự che chở, một tình yêu chân thành không toan tính, không lợi dụng. Một người mà cậu có thể tựa vai vào khi cậu yếu đuối nhất, một người có thể ôm chặt cậu để cậu không thấy lạnh, không thấy cô đơn. Một người có thể đem lại sự ấm áp và bình yên, nhưng trong cuộc sống đôi khi những thứ đơn giản nhất lại tưởng chừng như không giản đơn tí nào.


- Không thể nào……..!!! Không bao giờ xảy ra !! Đừng có mơ !! – Long vẫn ngồi đấy nhưng bây giờ thì ánh mắt vô cảm của cậu không còn nhìn vào điểm tựa mơ hồ của không gian, không biết từ lúc nào nó đã chuyển hướng.

Đôi mắt lạnh như băng đã tan đi từ lúc nào, ấm áp hơn, dịu dàng hơn nhưng quyết tâm hơn.

Trái với suy nghĩ của cả bọn, có lẽ ai cũng tưởng cậu sẽ phản kháng như cái cách mà cậu luôn làm khi có ai đó áp đặt.

Nhưng không phải vậy, có một cảm giác gì đó mà có thể hiểu một cách đơn giản rằng : thiếu gia nhà họ Lê đã chính chắn và quyết đoán hơn nhiều, không nông nổi, không bồng bột và có thể cảm nhận nhẹ nhàng sự ấm áp mà cậu đang dùng để giải quyết mọi chuyện.

Chắc có ai đó đã dạy cậu cách giải quyết vấn đề bằng bản năng thật sự của cậu chứ không phải lớp vỏ bọc lạnh lùng.

- Nhưng đối với ta thì không có gì là không thể ?? Ta tưởng con là người biết rõ nhất về điều này chứ !!! – Ông đứng dậy, cầm một táp hồ sơ nhỏ rồi ném xuống bàn nhưng thực tế là ném ngay vào tầm mắt của Long và cả bọn.
----- Bổ sung thêm ------
Vợ chưa cưới của con đấy !!! – Ông lại tiếp tục cái giọng áp đặt của mình.

“ Quách Bạch Yến ” - đó là cái đập vào mặt cả bọn và Long đầu tiên, một gương mặt buồn, sắc sảo, có vẻ cũng lạnh lùng. Nhưng đặc biệt là đôi mắt, có thể thiêu cháy mọi thứ, mái tóc vàng uốn dợn được xõa ra tôn lên nét dịu dàng giả tạo.

“ LẠI HỌ QUÁCH !! ” – Cả bọn ngạc nhiên thốt lên trừ Long, nhưng có một điều Long cũng không phủ nhận là cô ta có một nét đẹp buồn.

- Ta nghĩ chắc ai cũng biết đến họ Quách phải không ?? đó là gia tộc nổi tiếng quyền lực và gia tộc này đang làm mưa làm gió trên thị trường kinh doanh. Ta và tập đoàn này đang tiến hành hợp tác, để tạo ra sản phẩm làm bằng “ kim cương ”, đó là một việc khó. Các con cũng biết đấy trên thị trường đang bất ổn thế này thì khó mà tìm được một sàn phẩm như thế, nhưng ta nghĩ hai tập đoàn lớn nhất nhì nếu hợp tác thì dĩ nhiên là không có vấn đề. Nếu như hợp tác thành công thì sẽ tạo ra một sản phẩm kỉ lục. – Ông ngừng lại khi thấy cả bọn đang tròn mắt nhìn vào tấm hình trước hồ sơ và hình như không ai trong cả bọn quan tâm gì đến việc kinh doanh cho lắm.


- Đó là tiểu thư duy nhất của gia tộc họ Quách. Có lẽ các con biết Quách Gia Dương và Quách Gia Minh chứ ?? Vì Gia Minh thì học ở đây, còn Gia Dương thì nếu ta không lầm thì cậu ta đã có về đây hai, ba lần gì đó nên chắc các con biết. Nhưng Bạch Yến thì từ nhỏ đã ở Mĩ cùng với ông bà nên ta nghĩ các con không biết đến cô tiểu thư xinh đẹp này !!! – Bây giờ mới thật sự vỡ lẽ mọi thứ, không ngờ trái đất tròn như vậy, lại gặp cô em gái tuyệt hảo của Gia Dương.

Nhưng đây thật sự không phải chuyện thú vị.


- Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi !!! Các người hợp tác thì cứ hợp tác, tại sao tôi lại phải đính hôn với cô ta chứ ???- Long dường như chẳng quan tâm gì lắm cô gái này ngoài việc cô ta là em của Gia Dương. Câu hỏi của Long cũng chính là câu hỏi của cả bọn. Hình như mọi người vẫn còn đang như mơ.


- Đó mới chính là vấn đề, không đơn giản là đính hôn. Mẫu mã của sản phẩm vẫn chưa được thống nhất nên ta muốn con và Bạch Yến sẽ hợp tác thiết kế. Bạch Yến đã học qua lớp thiết kế trang sức nổi tiếng của Mĩ và con thì không đến độ ngu ngốc nên ta muốn hai đứa hợp tác. Và nếu như vừa tạo ra sản phẩm kỉ lục vừa là thông gia thì có phải hai tập đoàn sẽ như diều gặp gió ?? Và Bạch Yến cũng là con dâu mà ta muốn, thông minh, xinh đẹp, sắc sảo, biết quản lý mọi thứ !!! - Ông nói cứ như Bạch Yến thật sự là con dâu ông từ lúc nào.


- Vì lợi ích của ông mà tôi phải đính hôn với một người tôi chưa biết qua !!Ông thật ích kỉ !!!- Long quát lên, đôi mắt như chực trào ra bất cứ lúc nào khi nó đã quá giận dữ.

- Im đi !! Đừng để ta nói nặng. Chiều ngày mai sẽ có một buổi hợp báo ra mắt việc này, sẽ có cả Bạch Yến đi cùng, đừng làm ta bẽ mặt vì sự ngu ngốc của con. Ta đã muốn là phải được, và ta cũng thích kẻ nào cản đường ta, bất cứ kẻ nào, kể cả " cố gái khi nãy " !!! - Ông đứng dậy, bước ra khỏi phòng để lại những thứ khủng khiếp mà ông đã nói. Dù ông ta đang đi nhanh hơn mức bình thường những vẫn nhìn trao cho Long ánh nhìn : "Không ai có thể ngăn ta. Không Ai !!"Bây giờ ông mới thật sự làm Long cảm thấy không thể đứng vững được nữa, cơn căm phẫn của cậu như vụt trào ra mà cậu không thể kìm lại. Ông ta vẫn vậy, vẫn như lúc trước không hề thay đổi. Vẫn muốn người khác làm theo ý mình. Đối với ông ta chỉ có một sự lựa chọn không có thứ hai.


“ Vậy là ông ta biết Ly !! ” – Câu nói ấy vừa dứt thì tay Long đã làm chiếc tách rơi vụt xuống đất trong vô thức, như đang phụ họa thêm cơn giận của cậu.

Mọi người đều sững sờ, tất cả đến quá nhanh…………những câu những lời của ông Lạc như đang từ từ đi vào não của cả bọn kể cả Long, và mọi người đang cố gắng vò não tiếp thu.

- Bình tĩnh đi anh Long !! Từ từ sẽ có cách mà, phải không ??? – Trúc ngước mặt ra dấu cho mọi người. Nhưng có thể không qua mặt Long được.

- Đúng đó !! Mình sẽ tìm cách giải quyết mà, đừng thế !!! – Hải nói nhưng cũng không ngăn được nổi lo lắng đang hiện lên mặt cậu.

- Nhưng các cậu nói đi !! Cách gì chứ ??? Cách gì có thể dừng tất cả những thứ này lại !!!! – Căn phòng lại ngột ngạt có lẽ do không ai có thể thốt thêm một lời nào nữa.

Thật sự mọi người đều lo lắng nhưng lo lắng thì có được gì, mà cũng chẳng có cách nào khả quan. Ai có thể thay đổi quyết định đấy, ai có thể thay đổi mọi chuyện ????Sân trường vắng người nhưng xôn xao, gió như đang thi nhau nhảy múa ca hát giống như một lễ hội mùa của chúng. Nó ngồi im trong một góc của canteen, cái góc vừa tầm nhìn để có thể nhìn xuống ngắm toàn bộ sân trường. Bây giờ, nó mới chợt phát hiện sân trường lúc vắng người thật dịu dàng….. “đặc biệt là có gió, mặc dù khi gió đến, gió đã mang lại nhiều bụi làm cay cả mắt hay chính xác hơn là đang làm xôn xao tâm hồn chính nó”…….

Không hiểu sao học ở trường lâu rồi mà nó không phát hiện ra vẻ đẹp của hồ nước ở giữa sân nhỉ ??? các con cá đuôi vàng đang bơi lượn thong thả trong không gian của nó…..còn gì hạnh phúc hơn khi được làm những gì mình thích ở nơi mình thích…..Những lát gạch bóng mướt vẫn ung dung trải mình dưới nắng vàng ấm. Bất giác nó tự thấy hờn chính mình, sao nó không phát hiện ra vẻ đẹp hoa lệ này chứ. Nó ngốc !!

Nhưng vẻ đẹp ấy không thể làm ổ bánh mì nó đang ăn trở nên ngon hơn chút nào…..nó ăn một cách chán chường và uể oải.

“ Ông ta là quái gì mà phách thế ! Đúng là cha con giống nhau , mà ông ta nói chuyện gì thế nhỉ ?? sao trông mọi người ai cũng khép nép khi thấy ông ta ?? Ông ta có cái gì ngoài việc lớn tuổi hơn mình chứ ??? !! Axxxxxxx……..!!! Không biết!! Sao nghĩ nhiều thế này !! ” – Nó lẩm bẩm và không biết cái bánh mì trên tay nó có tội gì mà giờ nát bấy ra, làm cho nó trở thành tâm điểm chú ý của nhân viên canteen với những hành động là lùng, vừa vò đầu bức tóc, vừ xé bánh mì, vừa vỗ vỗ vào đầu.........

- Em ăn bánh mì hay xé bánh mì vậy ??? – Hải chăm chú nhìn ổ bánh mì và nhìn gương mặt còn dính một mẩu bánh nhỏ.

Nó ngạc nhiên, ngước nhìn và rất vui mừng nhưng cố giữ bình tĩnh khi thấy gương mặt Long “ bình tĩnh ” đến khác thường.

- Nói chuyện xong rồi à ??? – Nó tự thấy mình hỏi một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn mà câu hỏi ấy nó cũng đâu định hỏi, thật ra nó định hỏi là có chuyện gì không, chứ ai mà không biết nói chuyện xong rồi.

- Ừ !! Chứ nếu không xong thì giờ sao ở đây !! – Trúc vừa nói vừa huơ tay về phía nhân viên canteen và kéo ghế ngồi xuống. Cả bọn ngồi xuống và chọn thức ăn nước uống, cho đến khi gần hết cái menu và cô phục vụ cũng hoa cả mắt thì cuộc “ đi chợ ” mới dừng.

Mọi người đều nhìn đôi mắt tròn xoe ngu ngơ của nó, ngoại trừ Long, cậu đang nhìn lơ đãng về phía sân trường. Rõ ràng là mọi người đều không muốn nói cho nó biết mọi chuyện nhưng không nói lại càng không được, nó cũng là một phần trong nhóm, cũng là thành viên đặc biệt nhất cần được biết….để có sự chuẩn bị. Có lẽ tất cả đều sợ nó bị shock cho buổi hợp báo tối may hay nói đúng hơn là ra mắt " phu nhân " tương lai của tập đoàn đá quý Long Thị.

- Ly này !! Mọi người có chuyện muốn nói cho em nghe !! – Phong cất giọng, lôi mọi người ra khỏi đôi mắt ngây thơ của nó và phá vỡ không khí im lặng.

- Thì mọi người nói đi !! Nhìn em nãy giờ chắc cũng đã mắt rồi phải không ?? Đừng úp mở nữa – Nó cười tươi dù thật tình nó linh cảm không tốt lắm, nhưng thà xót ruột, tò mò thì nó nghĩ nghe còn sướng hơn.

- À……Khi nãy ba anh Long nói là anh Long sẽ nghĩ học à không là tất cả bọn này cùng nghĩ học để về quản lý công ti và…………à……ờ……và……- Trúc ngập ngừng hay nói đúng hơn là Trúc không biết dùng từ thế nào nữa.

- Và sao ??? Sao ai cũng ấp úng thế ??- Nó tò mò đến hơi bực.

- Và ………sẽ có một người mới đến trường mình học !! – Phong tiếp lời Trúc song câu chuyện chính vẫn chưa đến lúc cao trào.

- Trời !! Thì người ta học kệ người ta liên quan gì đến các anh mà các anh lo lắng thế, 3P lo lắng cho một người bình thường chuyển đến trường học sao ???- Nó cười khì đi và ngậm một hớp nước trái cây vừa được đem ra.

- Nhưng đó không phải là người bình thường Ly à !! Là Quách Bạch Yến – hôn thê của Long !! – Hải chấm dứt câu chuyện bằng một câu nói, giọng cậu không cao không trầm nhưng sao dư âm vẫn cứ văng vẳng trong mảnh óc của nó, nó phun vọt ngụm nước trong vòm miệng thẳng vào mặt Long.

Mặt dù tình thế đang khẩn nhưng việc phun thẳng nước vào mặt thiếu gia Hoàng Long nhà ta thì còn khẩn hơn, dù sao bản tính công tử kênh kiệu từ nhỏ tới lớn không thể thay đổi một sớm một chiều được. Giang sơn dễ đổi chứ bản tính thì khó dời.

- Axxxxxxx…….. Làm cái gì thế ??? Có biết cái áo tôi bao nhiêu tiền không ?? Có biết cô vừa làm gì không ??? Ướt hết rồi này.!! – Long săm soi vào cái cổ áo đang đẫm nước chảy từ mặt xuống, và trông cậu như đang thấy cái gì ghê tởm lắm.

- Cái …c...á.....i..…….áo của anh bao nhiêu tiền thì kệ xác anh !!! – Nó lại ngớ ngẩn, nó đâu định hỏi câu đó, nó định hỏi cái vị hôn thê kia là sao chứ cái áo thì…..trời ạ.

Nó ngớ cả người rồi, không biết gì cả, chỉ thấy lùng bùng lỗ tay. Sao người nó tê đi cả rồi, tế bào đang đình công không làm việc nữa hay sao mà nó không cảm giác gì thế này, máu đang đông lại hay sao mà nó cảm thấy đôi bàn tay nó lạnh cứng đi. Nó không biết, có cái gì đó đã đang luồng chạy trong người nó, đi qua từng tế bào một và y thể như điểm huyệt chức năng của tất cả những thứ chạy qua.

....."..... Tay tôi lạnh và cần được nắm chặt... ngay lúc này....không biết nó đang run lên vì lạnh hay vì sợ...."...........
".......tiết hạ nồng nàn nhưng sao lại lạnh ??? ...Sao vậy ?"

Sợ ! sao nó thấy sợ, nó không biết nó sợ điều gì nhưng nó vẫn không thể ngăn cảm giác đó đến....cảm giác đó như cơn bão...ập thẳng đến nó và che phủ tất cả.....nó không thấy ánh sáng nữa .

- Kệ xác tôi ??? osin mà nói chuyện với chủ thế đấy hả ??? tôi sẽ trừ lương cô tháng này !!! - Long cũng không hiểu cậu đang nói cái gì nữa, miệng cậu hoạt động mà không nghe theo não cậu nữa rồi, đó đâu phải là những chuyện cậu muốn nói với nó, đâu phải những cảm giác cậu muốn nó hiểu. Toàn chuyện ngoài lề, còn vấn đề chính thì tiêu biến đâu mất trong tâm trí của cả hai người.

.........." ..Không phải !! tất cả những câu nói này không phải là sự thật !! Tôi muốn nắm chặt cô....thật chặt. Nhưng sao cô không chìa đôi tay cô ra, sao cô cứ cố gắng giấu nó đi......tay tôi đang lạnh......!!!! "

".......Sao anh không kéo tay tôi ra và nắm chặt tay tôi.........sao tay anh không cử động......sao vậy ?? Sao anh không làm gì vậy ?? ....."


"...Không biết!! Đau.....đau lắm.....có bàn tay của ai đó đang xoa mạnh vào tim tôi, mạnh đến nổi tôi không thể chống lại...... làm ơn nắm chặt tay tôi ???.....Làm ơn... "

"......Tôi không biết !! Không biết..................."

- Anh tưởng anh có tiền thì anh ngon lắm à ??? Anh có tiền thì sao ?? Anh cứ việc trừ lương tôi đi, anh trừ hết cũng chả sao ?? Đâu phải mình anh có tiền, còn cả khối người….Tôi biết anh có tiền nên xem thường nguời khác thế, xem ra anh vẫn cứ thích dùng tiền để nói chuyện với người khác nhỉ ??? Vậy thì anh cứ ở đó với đống tiền của anh đi !! – Nó nói một mạch nhưng không phải những gì cần nói, nó không biết sao lại phản ứng mạnh đến thế, nhưng phản ứng lạc đề, thậm chí khi nói xong nó còn chưa biết nó đã nói gì.

Nó bất thần, không biết tại sao nhưng nó thấy đau....đau khắp người. Đau hơn cả khi nó bị đánh bầm dập đến mức phải vào viện. Vài giây, tim nó lại nhói lên....

........" Tôi sắp không chịu nỗi rồi........cô hiểu không.....tôi cạn lực rồi !! ......"

Mọi người nhìn nó và Long cãi nhau mà không thể chen vào một câu có lẽ vì sát khí hai bên, chỉ đứng ngoài thôi cũng đã ớn lạnh, mà có nói thì cũng chẳng ai nghe, cả hai đều là bọn cứng đầu, lì đòn chứ chẳng chơi. Nó bất giác thấy mình vô lý, vô lý đến mức không chấp nhận được nên xách vội ba lô lên và bỏ chạy…. và.....chạy..... chỉ vài giây nó đã xuyên qua lớp không khí mơ màng của nắng và mất hút. Từng lớp không khí ập thẳng vào mặt nó. Rát !

- Mình nói gì vậy ??? Con heo ngốc đó bị gì vậy ????- Long vẫn còn ngơ ngẩn à không cậu còn như đang hôn mê về cơn mắng xối xả của nó, mặc dù cậu biết mình có phần chút ít sai.

Cậu cũng có hơn gì nó, đầu óc cũng như tơ vò, và cứ quay cuồng, cậu cũng tê dại người đi đến độ không thốt thành lời kia mà. Giá mà nó có thể hiểu cảm giác của cậu khi ở trong văn phòng hiệu trưởng lúc nãy. Chỉ muốn quát mắng một ai đó cho hả cơn giận, nó được quát, được mắng vào cậu nhưng còn cậu thì quát ai ??? mắng ai ???......chỉ có thể im lặng. Giọng cậu giờ thì đắng đi nhiều không thể mắng hay quát ai nổi nữa rồi.

...." ....Vậy là cô sẽ không nắm tay tôi sao .........mãi mãi.....vĩnh viễn là thế sao ......??? ".....

- Cậu ngốc thật mà !!! Cậu không biết hay giả vờ không biết vậy ??? Ly đang ghen đấy !! Ly nhất thời chưa chấp nhận được nên mới phản ứng vậy, hai người đúng là đại ngốc !!! – Hải lắc đầu, mơ hồ khuấy nhẹ cốc nước trà bí đao của mình.
- Anh không thấy là Ly ngạc nhiên đến độ quên mất họ Quách sao ??? Gia Dương rất quan trọng với Ly vậy mà Ly còn không nhớ……Nếu Ly bình tĩnh thì có lẽ cô ấy đã nhớ và đủ thông minh để suy luận, không lí nào lại đi nói chuyện cái áo vớ vẩn của anh !!!- Trúc đáp như thế Trúc đang giải một bài toán mà chắc chắn rằng đáp án của mình là chính xác
- Mình không biết !! Mình không biết gì đâu, đừng nói nữa !! – Long bây giờ gần như bất lực, cậu không còn đủ sức để làm gì hay để nghĩ về chuyện gì nữa.
Mệt ! Đó là cảm giác đang xâm chiếm cả tâm hồn lẫn thể xác của cậu, cậu không cưỡng lại được nữa. Cậu chỉ muốn như một đứa trẻ khóc đã, giãy nãy đã rồi muốn ngủ thôi. 1s….2s……3s….. trước mắt cậu chỉ còn là một màu đen, mi mắt cậu trở nên nặng trịch, cậu không còn cảm giác được gì nữa rồi......không biết được gì nữa cả......chỉ còn nghe tim hơi nhói....và tay vẫn đang lạnh !! Cậu không nghe tiếng gì nữa ngoài tiếng của Phong, Hải, Trúc đang văng vẳng đâu đó .........Long !! Cậu sao vậy ?? Long !! Long !! Long "....... xa lắm. Cậu ngất !
__________________ại câu chuyện ấy.....lại hoàng tử và lọ lem....

Lại những vui, buồn, hờn, giận của các chàng hoàng tử, các nàng lọ lem...

Lại một tình yêu trong sáng...

Lại cái cảm xúc ấy....


Lại cái điều ấy: " Quan trọng là mỗi trái tim của các bạn cảm nhận ra sao thôi."

1. Nó lê đôi chân nặng trịch xuyên qua dòng người đang hối hả với thế giới của họ. Đôi chân nó nặng một cách khác thường. Nặng đến nổi cơ thể nó như không nhấc lên được nữa vậy.

Cái cảm giác sợ hãi ấy lại ùa về, giống như là có ai đó sắp lấy đi một thứ quan trọng nhất của nó. Và nó rất sợ điều ấy xảy ra.

Nó không hiểu tại sao, giờ này, nó lại đứng ngoài đường trơ trọi một mình mà không phải đứng chung với 3P và Trúc để chúc mừng cho việc đính hôn của Long.

Sóng mũi nó cay xè như sắp nổ tung ra…….vệt nước trong suốt lăn dài…..

Thoáng…….một vị mặn đau đớn chạm đến môi......nhẹ bay theo gió. Cổ họng nó khô đắng kì lạ.


Nó và cậu thuộc hai thế giới!



Cậu như ngôi sao lấp lánh...mãi không chạm được...





Tại sao nó lại cảm thấy giận dữ như thế, tại sao nó lại giận Long như thế. Tại sao nó cảm thấy bực mình khi Long không hề phản ứng gì về cuộc hôn nhân được sắp đặt kia chứ. Và tại sao khi biết Long sắp đính hôn nó lại...... đau như thế.

Đáng lẽ nó phải vui chứ, cuối cùng thì “ sao chổi ” cũng có người quản lý và hắn sẽ không còn bắt nạt hay ức hiếp nó nữa. TẠI SAO NÓ KHÔNG HỀ VUI ĐƯỢC ? TẠI SAO ???.

Lòng nó hơi chùng xuống. Chưa bao giờ nó thấy chán chường cuộc sống như lúc này đây.


Mệt mỏi!


Chỉ cần nghĩ đến, khi đêm đến “sao chổi” ấy sẽ giật mình thức giấc vì những cơn ác mộng tai nạn xe của mẹ. Những mảnh kí ức xa xôi ấy cứ ám ảnh trong một đứa bé phải chứng kiến người mẹ mà cậu yêu thương nhất ra đi vĩnh viễn mà không thể làm gì được……và cậu sẽ khóc nức lên vì nhớ mẹ…... vì nỗi vô dụng của bản thân.

Nhưng những lúc ấy người ôm và vỗ về cậu không phải là nó như trước kia. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi nó cũng thấy khó chịu. Trong khoảnh khắc, nỗi khó chịu ấy dường như đang chuyển hóa thành nỗi đau và tan ra khắp tế bào trong nó.


Đau!


Trong vài giây một ý nghĩ mơ hồ thoáng qua: “ Có lẽ nó thích “sao chổi” thật rồi ! ”. Chỉ có điều đó mới có thể giải thích hết tất những cảm giác ấy.

- Ly !!! Con làm sao vậy ? Sao thất thần vậy ? Vào đây!! Con tính tắm mưa sao. – Giọng nói trầm trầm quen thuộc của một người phụ nữ trung niên vang lên, kéo nó ra khỏi ý nghĩ mơ hồ đấy. Khiến nó quên mất nó vừa nghĩ gì.

Đó là dì Hoa, dì đang nhìn chằm chằm vào nó, nó ngước nhìn bảng hiệu quán. Nó nhận ra rằng đôi chân của nó đã bước một cách vô thức và nó đã đến đây từ lúc nào cũng không biết….

Nó chưa kịp nói câu gì thì dì Hoa đã kéo nó vào quán. Dì ấn nó ngồi xuống cạnh một khung cửa sổ đang lấm tấm vài giọt nước mưa……

Trời đã đổ cơn mưa lớn, lớn đến nỗi nó chẳng thể nhìn thấy ai ngoài đường nữa chỉ có thể nhìn thấy những bóng dáng bé liêu xiêu của một vài người đang hối hả trú mưa, để nhường đường phố lại cho các điệu nhảy tí tách của các nàng mưa.

Phụ họa cho các điệu nhảy ấy là một giai điệu mưa bất tuyệt đang réo rắc trầm bổng gieo vào lòng người nỗi buồn man mác, đặc biệt là những cơn mưa đầu mùa như thế này……

Các chàng gió từ phương xa cũng hối hả bay về dự cho kịp điệu nhảy quyến rũ ấy và như cỗ vũ thêm các chàng đã rít rít lên qua những kẽ lá xanh mướt đang nghiêng mình xem vũ điệu mưa…..đâu đó có chút phản chiếu vài giọt nắng nhợt nhạt của ánh Mặt Trời vẫn còn nán mình lại.

Nó chợt phát hiện rằng mỗi bàn dì Hoa đều để một chậu hoa xương rồng đỏ - loài hoa mà nó thích nhất, cũng có nhiều người đã từng hỏi rằng tại sao nó lại thích hoa xương rồng đến thế trong khi đó là một loài hoa gai góc chẳng đẹp đẽ gì.

Nhưng nó cảm thấy nó thích hoa xương rồng không phải vì hoa mà là vì màu hoa, nó không quan tâm lắm đến hình thức.

Sao người khác cứ phải quan trọng hóa hình thức như thế, gai góc thì đã làm sao ?? Chẳng phải nhờ có gai góc ấy thì hoa xương rồng mới toát lên nét đẹp riêng của nó sao.

Có ai biết vì sao hoa xương rồng lại không được sang trọng, quý phái như các loài hoa khác hay không ?

Tại vì nó không được sinh ra trong nhung lụa, hằng ngày nó cũng không được tưới nước hay chăm sóc như những hoa khác.

Nó chỉ có thể ở sa mạc, nó chỉ có thể dùng chính sức lực của nó để sinh tồn. Tại sao người ta lại khôg thích gai của nó khi mà chính nhờ những cái gai mạnh mẽ đó nó mới có thể tồn tại được một ở sa mạc nóng bức.

Có thể trong mắt của mọi người, xương rồng không đẹp, không xinh, không thanh cao….nhưng với nó xương rồng là loài hoa mạnh mẽ nhất, mà mạnh mẽ thì có rất ít loài hoa có khả năng ấy.

Hình thức quan trọng lắm sao ?? Nhưng nó cảm thấy đâu phải vì có nhiều gai góc mà xương rồng xấu xí, màu hoa của xương rồng cũng chẳng thua kém gì màu của các loài hoa khác mà….
----- Bổ sung thêm ------
các bác ơi có đọc ko để e tim e pos típ cho

Chữ ký Lủ chúng ta lạc loài năm bảy đứa
Quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh

thay đổi nội dung bởi: giuaconmua, 05-09-2011 lúc 12:56 PM. Lý do: Bổ sung bài viết
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Cũ 19-12-2011, 10:32 PM
thanhphan thanhphan is offline
Thành viên
 
Tham gia: 18/11/2011
Họ và tên: Phan Đức Thanh
Bài viết: 4
Xã: Văn Thành
Default

hay lắm, post tiếp đi bạn ơi ^^
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Cũ 29-12-2011, 06:51 PM
giuaconmua's Avatar
giuaconmua giuaconmua is offline
Thành viên
 
Tham gia: 03/02/2009
Họ và tên: Chu Văn Thế
Bài viết: 43
Xã: Hoa Thành
Default

http://www.wattpad.com/515996-e-nhok...may-update?p=5 vào đây đọc gium nha
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Cũ 29-12-2011, 09:39 PM
caheo_9x caheo_9x is offline
Thành viên
 
Tham gia: 24/10/2011
Họ và tên: nguyen hai hau
Bài viết: 9
Xã: Hùng Thành
Default

thank you!hay quá!post tiếp đi bạn ơi.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách)
 

Quuyền Hạn Của Bạn
Bạn không thể tạo chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi files đính kèm
Bạn không thể sửa bài của bạn

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Hiện tại là 05:49 PM (GMT +7)


Diễn đàn Người Yên Thành Online
Nội dung được các thành viên xây dựng và tổng hợp
Powered by vBulletin® Copyright ©2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.