Trở về   Yên Thành Online > Khu vui chơi giải trí, giao lưu gặp mặt > Tâm sự Online

Chú ý

Chào mừng bạn đến với Yên Thành Online.
»» Diễn đàn Người Yên Thành được xây dựng để tạo một gặp gỡ online cho tuổi trẻ Yên Thành, xa quê cũng như đang ở nhà. Mục đích chính là giúp mọi người hiểu biết thêm về Yên Thành, thêm yêu Yên Thành hơn, cũng như để anh chị em ở xa vơi đi phần nào nỗi nhớ nhà

»» Diễn đàn hiện nay mới đang trong thời gian thử nghiệm và phát triền nội dung, vì vậy rất cần sự đóng góp tài liệu, bài vở và ý kiến từ anh chị em và các bạn. »>Nhấn vào đây để bắt đầu tham gia và đóng góp


Diễn đàn đã ngưng hoạt động từ lâu.
Anh chị em có nhu cầu kết nối có thể tham gia group Yên Thành & những người thân trên Facebook.

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Cũ 25-10-2008, 09:36 PM
Jonouchi's Avatar
Jonouchi Jonouchi is offline
Thành viên
 
Tham gia: 23/10/2008
Họ và tên: MR June 1989
Bài viết: 597
Xã: Trung Thành
Default Mỗi ngày một câu chuyện

Câu chuyện bát mì!

Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.

Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.

Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:

- Có thể... cho tôi một... bát mì được không?

Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.

- Đương nhiên... đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.

Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:

- Cho một bát mì.

Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. "Ngon quá" - thằng anh nói.

- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.

Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: "Thật là ngon! Cám ơn!" rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.

Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.

- Có thể... cho tôi một... bát mì được không?

- Đương nhiên... đương nhiên, mời ngồi!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:

- Cho một bát mì.

Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:

- Vâng, một bát mì!

Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:

- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?

- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.

Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: "Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!"

Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.

- Thơm quá!

- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!

- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!

Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!

Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.

Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy "Đã đặt chỗ". Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều.

- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:

- Làm ơn nấu cho chúng tôi... hai bát mì được không?

- Được chứ, mời ngồi bên này!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy "Đã đặt chỗ" đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì".

- Vâng, hai bát mì. Có ngay.

Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.

Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.

- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!

- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?

- Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.

- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.

Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.

- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!

- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?

- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.

- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.

- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!

- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!

- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.

- Có thật thế không? Sau đó ra sao?

- Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: "Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc". Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: "Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn". Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: "Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!"

Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.

- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.

- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?

- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: "Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được... Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con."

Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:

- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!

Lại một năm nữa trôi qua.

Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy "Đã đặt chỗ" nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.

Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

"Việc này có ý nghĩa như thế nào?" Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai "cũ" trở thành "cái bàn hạnh phúc", mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.

Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.

Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.

Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.

Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:

- Làm ơn... làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?

Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:

- Các vị... các vị là...

Một trong hai thanh niên tiếp lời:

- Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lực để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.

Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:

- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!

Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:

- Ồ phải... Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.

Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:

- Có ngay. Ba bát mì.

Chữ ký nhấn thank để là con người lịch sự

thay đổi nội dung bởi: Chương Nguyên, 30-10-2008 lúc 06:39 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Cũ 25-10-2008, 09:42 PM
Jonouchi's Avatar
Jonouchi Jonouchi is offline
Thành viên
 
Tham gia: 23/10/2008
Họ và tên: MR June 1989
Bài viết: 597
Xã: Trung Thành
Default

uầy!mún khóc quá [you] ạ!!hức..hức..
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Cũ 26-10-2008, 11:34 AM
Quank1_dcn90's Avatar
Quank1_dcn90 Quank1_dcn90 is offline
Thành viên
 
Tham gia: 23/10/2008
Họ và tên: B***
Bài viết: 69
Xã: Tình khác
Default

tui rất thích những câu chuyện như thế này
đang muốn mua về đọc mà chưa có tiền
đi sv đúng là cái gì cũng thiếu thốn

Chữ ký
_
...Đếñ..¹... ñGà¥...giº"...ßỗñG..hẬñ..mÂ¥...♥
..Xµa...mÂy...đ¥...kHắp..çHâñ..tRời..§ Óc..bỂ..♥
..Mâ¥..çHy²..bµỒñ..rỒy...lẶnG...tHiñk ..kö..nöi"..
...đỂ...đÊm... vỀ... lẶng...lẼ ...hÓa...tHàñk...mƯa ...
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Cũ 27-10-2008, 02:03 AM
Jonouchi's Avatar
Jonouchi Jonouchi is offline
Thành viên
 
Tham gia: 23/10/2008
Họ và tên: MR June 1989
Bài viết: 597
Xã: Trung Thành
Default

Trích:
Nguyên văn bởi Quank1_dcn90 Xem bài gởi
tui rất thích những câu chuyện như thế này
đang muốn mua về đọc mà chưa có tiền
đi sv đúng là cái gì cũng thiếu thốn
ko sao.em thk thể loại ni chứ chi?okie lun.đến 20 Tràng Tiền gặp chị cho mượn
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Cũ 27-10-2008, 09:41 AM
Quank1_dcn90's Avatar
Quank1_dcn90 Quank1_dcn90 is offline
Thành viên
 
Tham gia: 23/10/2008
Họ và tên: B***
Bài viết: 69
Xã: Tình khác
Tốt

Trích:
Nguyên văn bởi jonouchi_506 Xem bài gởi
ko sao.em thk thể loại ni chứ chi?okie lun.đến 20 Tràng Tiền gặp chị cho mượn
chị cấy chi mà chị
Quý dung
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #6  
Cũ 27-10-2008, 11:48 AM
Jonouchi's Avatar
Jonouchi Jonouchi is offline
Thành viên
 
Tham gia: 23/10/2008
Họ và tên: MR June 1989
Bài viết: 597
Xã: Trung Thành
Default

Trích:
Nguyên văn bởi Quank1_dcn90 Xem bài gởi
chị cấy chi mà chị
Quý dung
cho nói lại.tên người ta là Mr.Q
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #7  
Cũ 30-10-2008, 02:23 AM
HungThanhOnline's Avatar
HungThanhOnline HungThanhOnline is offline
Nắng sớm nhớ cha nợ cha một sự nghiệp
Chiều tà thương mẹ nợ mẹ một nàng dâu
 
Tham gia: 13/10/2008
Họ và tên: Kute
Bài viết: 523
Xã: Hùng Thành
Default

Trích:
Nguyên văn bởi jonouchi_506 Xem bài gởi
Câu chuyện bát mì!

Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.
Câu chuyện ni tui đọc lâu lắm rùi. rất cảm động và thấy cuộc đời rất công bằng đối với mẹ con trong câu chuyện.

Chữ ký
Tel: 0915.98.39.36
Skype: quangdx.it
Y!M: xuanquang2805
Email: quangdx.it@gmail.com
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #8  
Cũ 06-11-2008, 06:04 PM
vouuthao vouuthao is offline
Thành viên
 
Tham gia: 25/10/2008
Họ và tên: NGỌC PHƯỢNG
Bài viết: 85
Xã: Tình khác
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới vouuthao
Default

ừa hay thật.cảm động quá.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #9  
Cũ 06-11-2008, 06:20 PM
pekem's Avatar
pekem pekem is offline
Thành viên
 
Tham gia: 15/10/2008
Họ và tên: ™†Pékem•baby•† --¨•iÊu là ngỐc--•™
Bài viết: 599
Xã: Hoa Thành
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới pekem
Default

Trích:
Nguyên văn bởi vouuthao Xem bài gởi
ừa hay thật.cảm động quá.
thật àk...em chưa đọc..
đọc kái nả

Chữ ký •°·∙..ïêµ......¶«hô’...¶«hô∩g...ïêµ......ô~..·∙°
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #10  
Cũ 07-11-2008, 07:43 AM
rurounikenshin1011's Avatar
rurounikenshin1011 rurounikenshin1011 is offline
Thành viên
 
Tham gia: 03/11/2008
Họ và tên: phan duy hùng
Bài viết: 20
Xã: Hoa Thành
lá thư cuối cùng

anh em thích thể loại truyện ni thì tui post cho cả đống, máy tui có đầy, đọc ngàn năm không hết.dưới đây là một bài làm ví dụ.hehe.


Mt ln trên xa l, tôi thy mt nhóm cnh sát hoàng gia Canada và vài người công nhân đang tháo g phn còn li ca mt chiếc xe ti b mc kt bên vách đá. Tôi đu xe li, nhp vào nhóm tài xế xe ti đang lng l quan sát đi công nhân.

M
t cnh sát bước li ch chúng tôi chm rãi nói: "Rt tiếc, người tài xế đã chết khi chúng tôi phát hin ra anh ta. Có l anh y b lc tay lái trong lúc tri có bão tuyết hai ngày trước đây. Tht khó đ nhn ra người b nn nếu chúng tôi không may mn thy ánh nng phn chiếu t kính chiếu hu". Viên cnh sát lc đu bun bã, rút trong túi áo khoác mt lá thư: "Đây này, các anh nên đc cái này. Tôi đoán anh y đã sng được khong hai gi trước khi chết vì lnh".

Tôi ch
ưa bao gi thy cnh sát khóc. Tôi nghĩ h đã thy quá nhiu cái chết và chng kiến nhiu cnh tượng hãi hùng nên h không còn cm giác gì trước nhng vic tương t. Nhưng viên cnh sát y đã lau nước mt và đưa tôi lá thư. Đc thư, tôi cũng như nhng người tài xế khác, không nói li nào, ch lng l giu nhng git nước mt, tr v xe ca mình.

Nh
ng t ng trong thư như nung cháy tôi. Và sau nhiu năm, nó vn còn khc sâu trong trí nh, như th tôi đang cm nó trước mt. Tôi mun chia s lá thư đó vi bn, bn bè ca bn và gia đình ca h.

Th
ư ca Bill, tháng 12 năm 2000

"V
yêu quý ca anh,

Đây là lá th
ư mà không người đàn ông nào mun viết. Nhưng anh cũng đ may mn khi có mt ít thi gian nói lên nhng gì anh đã quên nói nhiu ln trước đây.

Anh yêu em, em yêu
. Em đã tng nói đùa rng anh yêu chiếc xe ti còn hơn c yêu em bi vì anh dành nhiu thi gian cho nó quá! Anh yêu cái khi st này vì nó cn cho chúng ta. Nó chng kiến anh vượt qua nhng nơi khó khăn, nhng gi khó nhc. Anh đã có th luôn kỳ vng vào nó trên nhng chuyến hàng xa và nó luôn mau chóng giúp anh hoàn thành công vic. Nó không bao gi làm anh tht vng. Nhưng em có biết rng anh yêu em cũng bi nhng lý do đó. Em cũng đã chng kiến anh vượt qua nhng thi khc khó khăn.
Anh nh
anh đã than phin v chiếc xe cũ k vy mà anh không nh em cũng tng than th khi mt mi tr v nhà. Anh quá lo nghĩ đến nhng rc ri ca mình đến ni không nghĩ gì đến em. Anh nghĩ v nhng th em đã phi t b vì anh: qun áo, du lch, tic tùng, bn bè... Em đã không bao gi trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao gi nh cám ơn em. Khi anh ngi ung cà phê vi bn bè, anh luôn nói v chiếc xe và nhng khong tin sa cha nó. Anh nghĩ anh đã quên mt em là người bn đi ca anh.

S
hy sinh và phn đu ca em cũng nhiu như vic anh c gng đ có được mt chiếc xe mi. Anh rt hãnh din v chiếc xe này và anh cũng rt hãnh din v em. Nhưng anh chưa bao gi nói vi em điu đó. Anh cho đó là điu dĩ nhiên em đã biết. Nhưng nếu anh dành nhiu thi gian vi em thay vì đ chùi ra, lau bóng chiếc xe thì anh đã có th nói nhng li tht lòng mình vi em.

Nhi
u năm tháng qua, trong nhng ln rong rui trên đường, anh biết nhng li cu nguyn ca em luôn theo anh. Nhưng ln này nhng li đó không đ. Anh đang đau quá. Anh đang trên chng đường cui cùng. Và anh mun nói lên nhng điu mà l ra anh phi nói nhiu ln trước đây. Nhng điu b lãng quên vì anh quá quan tâm đến chiếc xe và công vic.

Anh đang nghĩ đ
ến nhng ngày k nim ca hai đa hay ngày sinh nht đã b l, c nhng v kch, nhng trn đu hockey ca các con mà em phi tham d mt mình vì anh đang đâu đó trên đường. Anh đang nghĩ v nhng đêm em cô đơn và nghĩ đến anh đang đâu, công vic như thế nào. Anh đang nghĩ v nhng lúc anh mun gi cho em ch đ nói li chúc ng ngon nhưng vì lý do gì đó li tiếp tc chy xe. Anh nghĩ v nhng giây phút thanh thn, yên lành khi nghĩ đến em cùng các con. Nhng ba cơm gia đình em dành nhiu thi gian đ chun b và tìm nhiu lý do đ gii thích vi các con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bn thay du cho xe, anh đang bn sa xe, anh đang ng vì bui sáng anh phi đi sm,...). Luôn luôn có mt lý do nào đó! Khi chúng ta ly nhau, em không biết thay bóng đèn, nhưng ch hai năm sau em đã có th sa lò sưởi nhng khi tri bão trong khi anh đang ch d hàng Florida.

Anh đã ph
m nhiu sai lm trong đi nhưng nếu nói anh ch có mt ln quyết đnh đúng, anh nghĩ đó là khi anh hi cưới em.

C
ơ th anh đang đau. Nhưng tim anh thì đau hơn nhiu. Em không có mt lúc anh ra đi, ln đu tiên t khi chúng ta có nhau. Anh tht s thy cô đơn và s hãi. Anh cn em nhiu lm và anh biết đã quá tr ri. Anh nghĩ tht là tc cười, bây gi tình yêu ca anh thì đang xa anh ngàn dm còn khi st vô tri đã sai khiến cuc sng ca anh nhiu năm nay thì đang đây. Nhưng anh cm thy em đang cnh. Anh có th cm nhn tình yêu ca em, trông thy khuôn mt em. Em đp lm, có biết không? Anh nghĩ gn đây anh không nói vi em điu đó dù em vn rt xinh đp.

Hãy nói v
i các con rng anh yêu chúng rt nhiu. Anh s phi ra đi quá nhưng gi phút đó đã đến ri em yêu . Anh yêu em rt nhiu. Hãy nh chăm sóc bn thân và luôn nh rng anh đã yêu em nhiu hơn bt c cái gì trên đi. Anh ch quên không nói vi em điu đó mà thôi.
Anh yêu em!

Câu chuyn nh này dành cho bt kỳ ai không đ ý rng, vì nhng lo toan thường nht mà bn thân mình thường vô tâm vi nhng người yêu thương...
anh em ai co nhu cầu thì báo tui bít, tui pót tiếp cho, đọc chán thì thôi.






Chữ ký ta đã trở lại lợi hại gấp trăm lần.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #11  
Cũ 06-04-2009, 04:18 PM
katje's Avatar
katje katje is offline
Thành viên
 
Tham gia: 22/10/2008
Họ và tên: babe.snow
Bài viết: 134
Xã: Hợp Thành
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới katje
Default tỳh yêu

Hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già
Nước Mỹ. năm 1972. Tại một tỉnh vùng núi xa xôi, trong một thị trấn nhỏ cô danh có một chàng trai bị kết án tù. cẢnh sát đã chứng minh được rằng anh phạm tội và 3 năm là một thời gian cừa đủ để anh sửa chữa lại mọi chuyện. Nhưng Mary - người vợ sắp cưới của chàng trai thi không thể tin điều đó. Ngày mở phiên toà, mặc cho chàng trai không ngừng quay về phía sau tìm kiếm thì cô vẫn vắng mặt.
Trước khi lên chiếc xe dành cho các tù nhân, chàng trai nhờ chuyển cho Mary một lá thư rồi bước đi ngay. Anh không kịp nhìn thấy cô đang đứng khuất phía sau, vừa khóc vừa nắm chặt tờ giấy với những dòng ngắn ngủi. "Anh biết rằng anh không xứng đáng với tình yêu của em. Anh cũng không dám hy vọng em sẽ còn yêu anh sau những chuyện này. Nhưng nếu em tha thứ cho anh thì hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất ở quảng trường của thị trấn vào ngày anh trở về. Và nếu không nhìn thấy dải ruy băng, anh sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quấy rầy em nữa."
Trong suốt ba năm ngồi tù, dù chàng trai có mong mỏi tin tức của Mary đến đâu thì cô vẫn bặt tin. Năm đấu tiên, anh tự nhủ rằng có lẽ cô vẫn chưa thể quen được với việc chồng sắp cưới của mình là một người phạm tội. Năm thứ hai, chàng trai nhờ người hỏi han tin tức và chỉ nghe phong phanh rằng cô ấy đã đi xa, xa lắm và chẳng biết khi nảo mới quay trở về. Đến những tháng cuối trong tù, anh đã không còn nghĩ gì tới những dải ruy băng vàng nữa. Nhớ về cô gái anh yêu lại càng không. Đến ngày ra tù, chàng trai quyết đỵnh nhảy lên xe buýt đi thẳng ra thành phố chứ không ngang qua quảng trường như anh đã hẹn.
Nhưng rồi một chuyến, hai chuyến xe đã dừng lại rồi chạy tiếp mà chàng trai vẫn chần chừ không leo lên. Mãi tới khi chuyến cuối cùng đã chạy qua, anh mới lầm lũi đi bộ tới quảng trường. Lý trí bảo anh hãy đi theo hướng ngược lại, nhưng tình yêu trong anh thì vẫn bắt anh hướng về phía trước. Rồi 30 phút sau, người trong thị trấn ngạc nhiên thấy một chàng trai khóc nức nở dưới tán sồi vàng rực bởi hàng trăm dải ruy băng...

Chữ ký lee.fan CFL

thay đổi nội dung bởi: katje, 06-04-2009 lúc 04:27 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #12  
Cũ 06-04-2009, 04:31 PM
Han kUn.l0v3's Avatar
Han kUn.l0v3 Han kUn.l0v3 is offline
Thành viên
 
Tham gia: 28/11/2008
Họ và tên: HaN…♥♥♥ 2 nghìn vờ Nờ Đờ (VNÐ)
Bài viết: 158
Xã: Hoa Thành
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới Han kUn.l0v3
Trả lời : tỳh yêu

chuối kô chịu đc

Chữ ký iU 4eAe
TuyẾt...Dù Bẩn Thế Nào Thì Vĩnh Viễn...Vẫn Là Màu Trắng....
__________Kyn…lUv___________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #13  
Cũ 06-04-2009, 04:35 PM
pekem's Avatar
pekem pekem is offline
Thành viên
 
Tham gia: 15/10/2008
Họ và tên: ™†Pékem•baby•† --¨•iÊu là ngỐc--•™
Bài viết: 599
Xã: Hoa Thành
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới pekem
Default Trả lời : tỳh yêu


chú ý câu cuối:...một chàg trai khóc nức nỡ...
vãi
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #14  
Cũ 06-04-2009, 04:37 PM
katje's Avatar
katje katje is offline
Thành viên
 
Tham gia: 22/10/2008
Họ và tên: babe.snow
Bài viết: 134
Xã: Hợp Thành
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới katje
Default Trả lời : tỳh yêu

ờ hềy
dừ mới đọc
đúg là kó 1 số vấn đề

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #15  
Cũ 06-04-2009, 04:56 PM
prang_veo's Avatar
prang_veo prang_veo is offline
Thành viên
 
Tham gia: 06/12/2008
Họ và tên: cường đại ca hoa thành
Bài viết: 15
Xã: Mã Thành
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới prang_veo
Default Trả lời : tỳh yêu

hay lam''.....

Chữ ký ..................(¨`·.·´¨)
(¨`·.·´`·. ¸. ***`·.¸.·´`·.·´¨)
.`·.¸.·´ Cường 11c6
hoa thành..gần chợ si.,..`·.¸.·
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách)
 

Quuyền Hạn Của Bạn
Bạn không thể tạo chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi files đính kèm
Bạn không thể sửa bài của bạn

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến

Chủ đề liên quan
Ðề tài Người Gửi Chuyên mục Trả lời Bài mới
[Tâm sự] câu chuyện cuộc sống MinuAndLili_IMixxYou Teen Yên Thành 2 05-06-2009 08:08 AM
[Chưa phân loại] ...My Love Story..... Một Câu Chuyện Buồn...Hay Kực... tuananh_cz Teen Yên Thành 4 27-03-2009 12:53 AM


Hiện tại là 03:55 PM (GMT +7)


Diễn đàn Người Yên Thành Online
Nội dung được các thành viên xây dựng và tổng hợp
Powered by vBulletin® Copyright ©2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.