Trở về   Yên Thành Online > Khu vui chơi giải trí, giao lưu gặp mặt > Teen Yên Thành

Chào mừng bạn đến với Yên Thành Online.
»» Diễn đàn Người Yên Thành được xây dựng để tạo một gặp gỡ online cho tuổi trẻ Yên Thành, xa quê cũng như đang ở nhà. Mục đích chính là giúp mọi người hiểu biết thêm về Yên Thành, thêm yêu Yên Thành hơn, cũng như để anh chị em ở xa vơi đi phần nào nỗi nhớ nhà

»» Diễn đàn hiện nay mới đang trong thời gian thử nghiệm và phát triền nội dung, vì vậy rất cần sự đóng góp tài liệu, bài vở và ý kiến từ anh chị em và các bạn. »>Nhấn vào đây để bắt đầu tham gia và đóng góp


Diễn đàn đã ngưng hoạt động từ lâu.
Anh chị em có nhu cầu kết nối có thể tham gia group Yên Thành & những người thân trên Facebook.

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Cũ 21-04-2011, 08:08 PM
Domsday_End's Avatar
Domsday_End Domsday_End is offline
Thành viên
 
Tham gia: 20/10/2010
Họ và tên: nguyễn quế châu
Bài viết: 72
Xã: Văn Thành
Gửi tin nhắn qua ICQ tới Domsday_End Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới Domsday_End
Default ♥ڸ٥ﻻ ﻉ√٥ﺎ ٱ♥ Nhật Kí của bé Louis ♥ڸ٥ﻻ ﻉ√٥ﺎ ٱ♥

Có những lúc buồn,

muốn nói với 1 ai đó lắm,

người lạ cũng được...

nhưng rồi giật mình....

Xung quanh chẳng có 1 ai...

Có những lúc đã khóc,

ngồi cả đêm bên máy tính,

mặc cho đô bàn tay lạnh cóng,

nước mắt hòa cùng những dòng chữ, ta viết blog...

và để rồi mấy ngày sau,

Nhận được là những câu nói vớ vẩn, vu vơ và chẳng có 1 chút ý nghĩa nào.

Ta không cần mấy người chia sẻ với ta.

Ta không cần mấy người comment những dòng tâm trạng của ta...

Ta chỉ cần mấy người đọc thôi. Đọc xong im lặng cũng đc. Đừng có comment mấy câu nói vớ vẩn vô nghĩa ấy...



Ở đây có an toàn không nhỉ?

Ta trốn ở đây được chứ?

Tránh mấy thứ ồn ào ngoài kia...

Cho ta trốn ở đây nhé... ( Hi )


Hôm qua, nhìn thấy mặt nạ nằm lăn lóc, cô đơn và bụi bẩn 1 xó nhà. Nhìn vào mặt nạ, bỗng ta thấy thương thương...

Nghe có vẻ vớ vẩn nhỉ. " thương " 1 cái mặt nạ...

Khi gắn chiếc mặt nạ lên mặt rồi nhìn vào gương...

Thấy như có ai đang đối diện với ta chứ không phải đó là ta...

Một lần thôi, " xin lỗi nhé "....



Louis viết Nhật Kí ở đây có được không ?

Ở ngoài kia ồn ào lắm, Louis sợ bị nhòm ngó lắm. Sợ những người vừa xa lạ vừa quen biết kia sẽ nói những tâm trạng không tốt của Louis...

" Để Louis yên..."

.zing_share{float:left; width:auto; height:auto; padding-top:12px; padding-left:5px;}
----- Bổ sung thêm ------
Thua cuộc



Nói ra cái này chẳng vui 1 tí nào.

Louis đang bực mình đấy nhé.

Ngồi cả ngày chỉ để chơi Picachu.

Cả ngày chỉ có thua cuộc, không thắng đc 1 lần nào.

Bực, tức, ức...

Chỉ muốn cầm cái gì đó đập bụp 1 cái cho vỡ tan mấy con Picachu ra thôi...

Đã thế lại còn bị cười...

Ôi... sao tâm trạng lạ thê thảm thế này nhỉ...

Sao mãi mà k qua đc vòng 1 thế này hả trời....





Buồn quá đi...

Hôm nay đi BHĐ bị chết từ tầng 1.

Bị MrCún đánh chết...

Mình thề là sẽ ko bao giờ thèm log acc đấy hay là gì gì vs acc đấy nữa.

Bực....
----- Bổ sung thêm ------
Như vậy nhé...


Louis thích chơi Nông Trại Vui Vẻ.

Bạn bè của Louis cũng thế.

Và người ấy của Louis cũng thế...


Có 1 ngày nọ, Louis và người ấy giận nhau.
Sau trận cãi nhau cả 2 đều im lặng. Chiến tranh lạnh kéo dài 2 ngày... Cảm giác rất ngột ngạt...
Louis mặc kệ... Mặc kệ đi! Cứ im lặng, ko liên lạc gì vs nhau hết...
Phải rồi! Mặc kệ!

1 ngày như bao ngày, Louis vào Nông Trại
Thấy người ấy online,
và 4 phút trước người ấy có nghe 1 bài hát...
" Mặc kệ đi, Louis..."

Louis lang thang vào 4rum Kiếm Thế. Là người ấy... Người ấy viết 1 bài, là lyric 1 bài hát, nhưng lúc đó Louis ko hề biết đó là lyric của bài hát... Đó là những lời người ấy viết cho Louis...




Cười đi em, đừng khóc nhé.
Mình xa nhau có lẽ cũng do ông trời đã cho ta được gặp nhau,
nhưng không cho ta bên nhau.
Rồi ngày mai, ở bên em,
không phải anh nhưng sẽ có người thay thế anh yêu em.
Dù bên nhau chỉ trong phút giây nhưng anh sẽ nhớ.

Những nụ hôn đó ta trao, những lời nói ngọt ngào.
Vòng tay ôm xiết đan chặt vào nhau.
Anh chỉ muốn ôm em, ôm chặt mãi không buông.
Anh chỉ ước em mãi là của anh.
Nhưng sự thật không thể đổi, em giờ đã có người.
Bên cạnh em ngày mai không phải là anh.
Em đã nói những lời anh cảm thấy rã rời.
Có lẽ ta chỉ là bạn thôi.
Như vậy nhé…




Đọc xong những dòng đó, Louis bật khóc.
Đó không còn là lần đầu tiên Louis khóc vì người ấy nữa... Nhưng lúc đó thật sự cái cảm giác trong Louis rất bức bối.
Cảm giác Louis sẽ mất đi người ấy...
Có thể sẽ là " mãi mãi " mất đi người ấy...
Điều đó thì Louis không muốn, không hề muốn 1 chút nào...

Thời gian trôi đi, sau cơn mưa trời lại sáng. Sau cơn giận hờn của 2 kẻ yêu nhau đến điên cuồng sẽ là những chuỗi ngày hạnh phúc và vui vẻ...

1 ngày...
Ở bên cạnh người đó, Louis thấy người ấy bật bài hát " Như vậy nhé...
Tò mò lắm. Và chợt nhớ đến những lời người ấy viết cho Louis, Louis hiểu đó là lyric bài hát mà người ấy đang nghe...

Về nhà, Louis đã tìm bài hát đó...

Bàn tay run lắm, rất muốn click vào để nghe nhưng Louis đã ko dám...

Rồi, lại 1 ngày khác, cũng ở bên người ấy...
Louis đã nghe thấy bài hát này. Còn đc nhìn cả video clip nữa...

1 cảm giác lạnh ám ảnh Louis mãi...



Hey!

Ngày hôm nay,
sự thật là Louis đã mất người ấy,
có lẽ là đã " mãi mãi " mất người ấy.
Louis buồn, chắc chắn rồi.
Louis buồn lắm.
Nhưng Louis ko nói ra.
Hãy cố tỏ cái vẻ là " Ta ko sao. Ta ko cần..."
Cố gắng duy trì như thế...

Lúc nãy đang bình yên là thế, vậy mà nghe thấy bài hát này...

Louis lại bật khóc...

Có người nói vs Louis, rằng Louis đừng buồn. Tình đầu rất khó quên. Nhất là khi cả 2 yêu nhau nhiều như thế. Tin chắc trong tim của 2 người vẫn có nhau. Nhưng giờ hãy im lặng...

Mất hay không, mãi mãi hay không... thời gian sẽ trả lời.




Cười...

Louis ngoan, không được khóc...

" Như vậy nhé... "
----- Bổ sung thêm ------
Vòng sáng...


Tíc tắc... 12h khuya...

SMS từ 1 người bạn...

" Em, tụi nó đang chơi cái trò chui vào vòng sáng hồi tối của em kìa..."
- Ai hả anh ?
Không trả lời...
Nó thấy nghẹn nghẹn nơi trái tim mình...

Cùng lúc đó, nó đang nhắn tin với 1 người lạ ...
Xong!!!


- Anh, anh nói ai chơi cái trò chui vào vòng sáng của em?
" Là Ku Bự. Nó đố bọn ở bang VS ai chui đc vô cái vòng sáng đó nó cho 100v. Bọn VS loay hoay ở đó từ đêm qua tới giờ mà ko ai chui vô được."
...
Nó khẽ mình cười, những giọt nước mắt từ đêm qua còn chưa khô, giờ lại lăn dài trên mặt nó...
Nó nhắn :
- Anh, cái trò đó trước em và C hay chơi với nhau đấy. Giờ em thích ngồi đó 1 mình thôi.
Nhấn sent, mặt nó nhòe nước mắt...

Nó nhớ lại, trước kia...
1 lần chán, nó chạy ra chạy vào cái map đó. Cứ chạy tới chạy lui. Rồi bỗng dưng nó kẹt lại ở giữa cái vòng sáng giao giữa 2 map. Nhìn đẹp mê man. Nó liền để " nhỏ " ngồi im ở đó, trong cái vòng sáng đó, và nó thì ngồi bất động trên ghế, nhìn " nhỏ "... Lúc đó nó nghĩ " Cô đơn thích thật. ko bị ai làm phiền... "
Sau này có người đó...
1 ngày nọ, nó gọi người đó chui vào đó với nó. Người đó mất rất nhiều time để có thể chui đc vào đó và ngồi ôm nó trong cái vòng sáng đó. Nó cảm giác như thế giới chỉ có nó và người đó mà thôi. Cảm giác ấm áp và hạnh phúc lắm. Người đó ôm " nhỏ " ở trong game, nhưng ngồi bên ngoài, nó cũng cảm nhận đc 1 cái gì đó rất ấm, ấm lắm...
Nó cười...
Nó vui...
Thấy rất hạnh phúc...
Vòng sáng trở thành nơi nó và người đó ngồi với nhau, ở bên nhau...

Mỗi lúc nó và người đó cãi nhau, giận hờn nhau rất vu vơ và rất ngớ ngẩn, chạy khắp map train mà ko thấy người kia đâu, 1 trong 2 người đều chạy về vòng sáng để tìm người kia...
Lúc nào cũng thế, nó luôn thấy người ấy ở vòng sáng,
ngồi ở đó,
lặng im,
chờ nó...


Nhưng đó là chuyện của ngày xưa thôi,
Giờ thì nó ít online Game rồi,
không phải nó chán Game. Mà là nó sợ.
Nó sợ đi đâu, làm gì cũng thấy bóng dáng của người ấy trong Game.
Nó sợ mỗi lúc đi train phải chạy qua cái vòng sáng đó.
Nó sợ ký ức ở đâu ùa về, làm đau nó.

Nhưng đã biết bao đêm đang ngủ nó giật mình thức giấc,
đến bên máy tính, bật máy lên và đăng nhập vào Game...
Nó cho " nhỏ " về Vân Trung Trấn - " nhà" của 2 đứa,
nó cho " nhỏ " chạy vào vòng sáng,
ngồi im ở đó...
" nhỏ " ở trong game, và nó ở ngoài đời,
cả 2 nhìn nhau, và khóc...
----- Bổ sung thêm ------
Gửi mẹ thân yêu và vô vàn đáng kính của con.

Tết năm nay là cái Tết thứ 3 con không đón Tết cùng mẹ và gia đình mình.
Mẹ nhớ chứ,
Giờ này đêm hôm qua con gọi điện thoại cho mẹ. Và con khóc...
Thật ra lúc đấy con không có ý định gọi cho mẹ đâu. Nhưng mà do lúc đó con thấy cô đơn và tủi thân quá. Con đã không thể kìm nén đc và gọi điện thoại cho mẹ. Để nghe mẹ nói. Để nói hết với mẹ những suy nghĩ của con. Và, để òa lên khóc 1 cách ngu ngốc qua điện thoại với mẹ...

Mẹ hỏi con : " Tại sao con không về ?"

Con trả lời : " Con không muốn về nhà 1 chút nào. Con không muốn về nhà nữa đâu. Vì về nhà bây giờ không có ba nữa. Con rời khỏi nhà là vì mẹ. Mỗi lần về nhà là vì con muốn về với ba mà thôi. Giờ ba mất rồi, con không còn muốn về đó nữa. Về đó cũng chẳng để làm gì nữa cả..."

Mẹ khóc...

Con nói tiếp : " Sau này về con chỉ ra mộ thăm ba thôi. Con sẽ không về nhà với mẹ đâu. Khi nào mẹ chết thì cho người gọi điện thoại cho con, con sẽ về để khóc...."

Mẹ im lặng,

và con lạnh lùng cúp máy, tắt điện thoại...

Nước mắt rơi...

Con khổng hiểu vì sao con khóc. Thật là ngớ ngẩn...


Ba thân yêu của con...

Con nhớ ba rất nhiều nhé .

Con đã rất muốn về nhà...
Nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến việc về nhà không còn ba nữa là con không thể ngăn được bản thân con bật khóc.
Về nhà bây giờ không còn ba nữa, chán lắm...
Sẽ không còn ai ra đón con,
Sẽ không còn ai thấy con và chào " Con đã về rồi hả ?" - " Mới về hả con?"
Con nhớ cái dáng của ba từ phía xa, đón con.
Con nhớ tiếng của ba.
Sẽ không còn ai nấu ăn cho con ăn nữa.
Con nhớ những món ăn do ba nấu.
Không còn ai hái trái cây cho con ăn, không ai mua bánh và Coca, Sữa cho con...

Nhiều... nhiều lắm những thứ con mất đi khi ba không còn.

Con nhớ tiếng ba mắng con khi con làm sai điều gì.

Con nhớ tất cả mọi thứ...

2 tháng 6 ngày rồi, ba nhỉ...


Con không còn muốn về nhà nữa đâu
----- Bổ sung thêm ------
Câu chuyện về nụ hôn đầu tiên.




Louis đang ngồi ở vòng sáng,

1 mình,

Khóc..., và viết...

Để Louis kể cho mọi ng` nghe về nụ hôn đầu tiên của Louis nhé.

Đó là năm Louis 10 tuổi. Mùa hè năm đó Louis đc về bà ngoại, người sinh ra mẹ của Louis. Đó là 1 nơi có cây ở 2 bên đường, có cả bụi rậm trước ngõ, trong bụi rậm có ông Ba Bị chuyên bắt trẻ con. Ở đó có lũy tre, có giếng sâu, có hoa Súng, có cánh đồng, có cây đa...
1 nơi mà Louis đã từng có những ngày tháng gắn bó ở đó.
Cây đa to lắm. Hồi đó Louis nghe kể là có người treo cổ tự tử ở đó.
Dưới gốc cây đa có 1 nhà nhỏ Xay Sát Gạo.
Chủ nhà Xay Sát Gạo là cháu họ của bà ngoại Louis.
Nhà đó có 1 thằng cháu nội tên T.
Thằng đó bằng tuổi Louis.

1 buổi sáng nọ bà ngoại cho Louis theo ra nhà đó xay sát gạo.
ở đó Louis gặp thằng bé đó.
í dza, hồi nhỏ nhìn nó dễ thương ghê. Con trai gì mà da trắng, tóc lông tơ mềm óng, cái miệng xinh có nốt ruồi duyên, môi đỏ đỏ, ăn mặc sạch sẽ và gọn gàng.
Trong lúc bà ngoại xay sát gạo, bà bảo Louis chơi vs thằng bé đó.
Nó đang ngồi nhặt lá cây đa, xé, cuộn thành hình con Nghé nhỏ.
Louis đứng từ xa nhìn.
Cuộn con Nghé nhỏ xong, nó chạy lại đưa Louis.
Nó rủ Louis ra nhặt lá đa cùng.
Thế là 2 đứa quen nhau.

Được 1 thời gian thì Louis đc mẹ đón về nhà, tạm biệt bà ngoại, tạm biệt thằng bé, tạm biệt lá đa và Nghé nhỏ...

Hè năm sau, mẹ lại cho Louis về với bà ngoại.
Louis và T lại chơi vs nhau.
T đưa Louis chạy giữa buổi trưa mùa hè, đi bắt chuồn chuồn , đi hái trộm hoa quả.
Vui...
T đưa Louis đi xem con trâu đen xì, ở giữa cánh đồng trơ gốc rạ rộng mênh mông.
Với Louis lúc đó, thật là vui và thích thú...

1 buổi, bà ngoại nói mai mẹ đón Louis về.
Louis đã chạy đi nói với T, rằng Louis về vs mẹ.
T không nói gì.

Chiều hôm đó, Louis ngồi ngoài cổng chơi ( hình như xem bắn bi thì phải ) thì T đến, T gọi Louis rủ ra cây đa xé con Nghé nhỏ. Louis đi theo...

2 đứa ở ngoài đó, gần tối bà ngoại gọi về, vì mẹ sắp tới.
Louis đứng lên đi về,
lúc đó, rất nhanh,
T đã đứng lên và hôn 1 cái vào má của Louis.
rồi để Louis đứng đó, T đi về...

Với Louis, đó là nụ hôn đầu tiên. Dù không phải chạm môi, nhưng đó là lần đầu Louis biết có 1 ng` con trai hôn mình.
Lúc đó Louis sợ lắm. Vừa đi về vừa khóc. Khóc vì sợ mẹ biết, mẹ sẽ đánh Louis. Và Louis cũng sợ mẹ đánh cả T nữa.
Nên hè năm sau, mẹ cho Louis về ngoại nhưng Louis nhất định ko về. Phải đến rất lâu sau đó, trong 1 lần về thăm ông ngoại ốm, Louis mới gặp lại T.

Cả 2 chỉ đứng từ xa và nhìn nhau...






Nụ hôn đầu tiên của bạn như thế nào?

Nụ hôn của Louis đến như thế đấy. Không tình yêu, không báo trước.

Để lại trong Louis là 1 mảnh vỡ không thể quên, ko thể xóa bỏ.

Và, sau này, khi lớn lên, Louis đã không bao giờ quen - chơi ... với bất cứ người con trai nào tên T... ( có dấu ?
----- Bổ sung thêm ------
" Em, bây giờ làm gì?"

- Em cũng không biết nữa, chắc cho nó train rồi em nằm nghe nhạc rồi ngủ.

" Ra chơi vòng sáng..."

- Ok...


" Sao anh không chạy vô cái vòng sáng đó đc? "

- Chỉ 1 mình em vào đc thôi

'' Anh biết rồi, máy anh không bị lag "

- Ai biểu... Đó, anh thấy không. Em chạy vào đc nhiều dzị mà. Ra rồi lại chạy dzô đc...

...

" Em, đc rồi nè "

- Ai biểu... Chưa đc. Phải vào giữa như em nè. Anh ngồi đó là ngồi ngoài lề mà

" Híc..."

- Anh coi nè. Chạy tới góc, rồi vòng nhẹ vào vòng sáng. Đó, là đc..

" Híc, gì kỳ vậy. Anh chạy mà nó cứ qua luôn... "

...


" Thua... không chịu "

" Đc chưa ?"

- Chưa đc. Đã vào vòng sáng đâu. Vẫn ở ngoài mà...

- Anh phải chui vào đây ngồi vs em. Em ra yahoo ngồi nghịch. Khi nào đc thì buzz em.

" Yahoo : <ding> đc rồi em "

- Á... Chưa mà...

- í dza... á, AngelLe vào giữa kìa anh. á, đẹp quá...

- Rồi, giờ anh ngồi xuống... ngồi im đây với em...

-

- Em bắt đầu khóc...

" Khi nào hết ?"

...

" Yahoo : Em, anh ngủ đây. Em ngủ sớm nhé G9 em "

...

" Anh ngồi đây với em cho tới khi nào em hết khóc nhé ,

Anh muốn em thấy mình không cô đơn "

...


Có 1 người ngồi bên tôi, cạnh vòng sáng cô đơn của tôi...

Tôi không thấy ấm.

Nhưng tôi thấy mình bình yên
----- Bổ sung thêm ------
- Mẹ đã nói xong chưa?

" Sao cơ ?"

- Con hỏi mẹ rằng Mẹ đã nói xong chưa?

" Chưa. Có chuyện gì à? Con đi đâu à ?"

- Không. Con đau đầu. Và con muốn cúp máy...

" Ôi...

Thôi con nghỉ đi...."

Nhẹ nhàng, nấc nghẹn, Mẹ tôi đã cúp máy.

Và tôi ngồi khóc...

Lần nào cũng vậy, cứ nói chuyện đt với mẹ là tim tôi đập rất nhanh. Tôi căng thẳng, và lúng túng.

Thường thì tôi im lặng để nghe mẹ nói. Nếu ko có gì, tôi sẽ nói mẹ " Con cúp máy nhé ".

Thường thì mẹ hay gọi cho tôi, khi có việc gì cần. Còn tôi, tôi chỉ gọi cho mẹ khi thấy đt của mình có cuộc gọi nhỡ của mẹ.

Thường thì cuộc nói chuyện rất ngắn, dài nhất là chỉ 5p. Nhưng có 1 cuộc đt cách đây gần 1 năm, mẹ và tôi nói chuyện với nhau gần 1h.

Nội dung các cuộc đt thường chỉ là mẹ hỏi tôi rảnh không, về nhà với mẹ. Hoặc 1 chuyện gì đó xảy ra ở nhà.

Chưa bao giờ, mẹ hỏi thăm tôi 1 câu gì.

Tôi nhớ, có 1 lần mẹ gọi cho tôi, tôi bắt máy chậm. Và đã nhỡ 1 cuộc gọi của mẹ. Lần thứ 2 mẹ gọi thì tôi nghe máy. Mẹ hỏi tôi :
" Con làm gì mà mãi ko nghe máy"

- Con ốm...

" Ốm? Sao ốm? Mày thì suốt ngày ốm..."

Lúc đấy ko biết cái thứ nước chết tiệt đấy từ đâu tràn ra từ mắt tôi.

Im lặng và nín thật chặt, tôi nói :

- Mẹ gọi có chuyện gì không? Con đang bận. Con sẽ gọi cho mẹ sau.

Cúp máy, tôi tắt luôn đt...


Người ta thường nói con gái thì phải thân với mẹ. Nhưng tôi ko thân với mẹ.
Người ta nói tôi ko thương mẹ tôi. Vâng, đúng thế. Tình cảm gia đình tôi dành hết cho ba tôi...

Ba tôi ko bao giờ bày tỏ tình cảm ra ngoài. Từ nhỏ ba đã giáo dục tôi bằng lời nói thì ít mà đòn roi thì nhiều. Mọi ng` nói ba tôi ác, đáng sợ. Hồi nhỏ tôi cũng nghĩ thế. Tôi sợ ba, căm ghét mẹ..
Nhưng năm tôi học cấp 2, lần đầu tôi nhìn thấy ba tôi khóc trong 1 lần ba say rượu, bị tôi đánh trả.
Đó là 1 buổi chiều, tôi chuẩn bị đi học lớp võ thì ba đi nhậu về, ba say. Tôi rất bực vì ba nói nhiều ( thật ra ba chửi thề ). Lúc tôi chào ba đi học, ba đã ném 1 ly nước vào tôi. Tôi chưa kịp phản ứng thì ba lao đến, chắc là nhặt cái ly, nhưng ba đã ngã vào ng` tôi. Tôi theo phản xạ đã đẩy ba ra, và ba tôi va vào tường rồi ngã xuống...
Tôi lại gần đỡ ba 1 cách lúng túng, ko quên lẩm bẩm " Bực mình quá...".
Ba nặng, đã thế lúc đỡ ba dậy ba còn vùng tay ra rất mạnh, tát 1 cái vào mặt tôi.
Cáu quá, tôi gào lên " Ba điên hả?"
Rồi đứng đó, thất thần nhìn va, lòng đau đớn vì câu nói của mình...

Ba lồm cồm ngồi dậy... Ba nói " Mày chửi tao hả?... à, con gái giờ giỏi quá... nó lại chửi bố đẻ ra nó điên..."

Câu nói đó làm lòng tôi thắt lại...
Tôi quay vào nhà, rót ly nước để uống, uống trôi đi mọi cảm xúc của mình...
Lát sau tôi quay ra, tôi thấy ba nằm đó, dựa vào tường mệt mỏi,
Ba khóc... " nó chửi bố nó điên... ừ... tao điên..."...
Tôi đứng đó, nhìn ba. Và tôi cũng khóc...

Tôi chưa bao giờ khóc vì mẹ tôi cả.
Có chăng chỉ là bây giờ, tôi thấy tủi thân và giận mẹ.

Từ nhỏ mẹ luôn bỏ tôi 1 mình,
Bạn bè trêu chọc, bắt nạt, đánh tôi.
Việc học của tôi ra sao, mẹ ko quan tâm.
Tôi ở trường như nào, mẹ ko biết...

Ngay cả khi tôi bị bắt cóc, tôi mất tích, mẹ cũng ko biết làm gì ngoài ngồi khóc.
Tôi... ghét mẹ.

Hôm trước là ngày 08/03,
Trường tôi tổ chức lễ chào mừng ngày này.
Tôi đã bỏ ra về,
đi bộ trên đường từ trường về nhà, tôi đã khóc vì nhớ mẹ.
Tôi định gọi đt cho mẹ, nói 1 cái gì đó.
Nhưng khi tôi gọi, mẹ đã ko nghe máy.

Hôm nay, tôi gọi mẹ
Lí do gọi là vì tôi rất nhớ mẹ. Vì tôi có nhiều chuyện ko biết nói ra với ai, tôi muốn nói với mẹ của tôi, người đã sinh ra tôi.

" Alo.."

- Mẹ...

" Cái gì đấy..."

- Hôm trước mẹ đi đâu đấy? Con gọi đt cho mẹ ko đc.

" Tôi bận..."
Có lẹ mẹ giận tôi chuyện hôm trc tôi nói cúp máy...
" Có chuyện gì không ?"

- Mẹ đừng như thế.

" Làm sao? "

- Hôm trc 8/3... mà thôi. Con có chuyện buồn nên muốn nói chuyện với mẹ.

" Sao? Chuyện gì?"

- Hôm nay đi học con bị điểm kém.( Và con đang ốm - tôi định nói thế )

" Hay nhỉ, học hành thế đấy..."

- Mẹ ăn cơm chưa?

" Tôi ăn rồi."

- Con bảo này... Con nhớ mẹ quá...

" Cái gì...

..."

- Thôi mẹ đừng nói nữa. Nói nữa là con lại cúp máy.
Mẹ ngủ đi...




...
----- Bổ sung thêm ------
Tớ thích cậu!!!

Đó là tiếng thì thầm nghẹn đắng trong tớ, khi cậu quay lưng bước đi, không thèm quay lại nhìn tớ.
Cậu đã không thấy bờ vai tớ run lên như thế nào,
Cậu cũng không thấy rằng bàn tay tớ bỗng dưng rất lạnh...

Online yahoo trở lại sau 2 năm off nick, tớ thấy cậu online.
Tớ đã không pm cậu ngay, lúc ấy tớ nghĩ nên để cậu pm tớ trước.
Tớ thấy cậu để status : " Yêu nhiều lắm, biết không?", và 1 lát sau là " Đừng làm tim đau, nếu có thể, xin đừng...".
Cho đến khi hàng mi cụp xuống, tớ đã buồn ngủ, tớ không thể chờ đợi cậu thêm đc, tớ đã pm cậu :

" Hey! Mệt quá, ta ngủ trước đây. Ngủ sau và ngon giấc nhé "
Cậu ko trả lời, tớ tự an ủi mình rằng cậu có lẽ là không ở bên máy tính.

Lặng lẽ, tớ tắt máy và đi ngủ.

Ngày hôm sau...
Đến trường, tớ vào yahoo. Cậu để lại tin nhắn cho tớ :

" Tại sao lại về? Đừng có pm nick này nữa, phiền lắm. Còn gì để nói nữa đâu "
Tớ khó chịu tới mức muốn khóc. Và đúng lúc đó cậu online, chúng ta đã cãi nhau, người châm lửa là tớ...

- Này, bộ bị điên hả. Nói cái gì vậy?
" Gì nữa đây ?"
- Ôi. Sao có thể nói thế chứ.
" Muốn nói như nào?"
- Ít nhất, thấy thì cũng phải chào và vui vẻ chứ.
" Chào? Vui vẻ? "
- Này, bị sao thế. Nói cái gì như muốn gây chuyện. Buồn quá...
"... "
- 3 chấm cái gì chứ. Cái tin nhắn để lại là sao?
" Tin nhắn gì ?"
- Tại sao nói " Còn gì để nói nữa ''? Sao nói phiền? Đêm qua pm nói 1 câu chúc ngủ ngon thôi mà.
" Thích nói thế "
- Đồ điên.
" ừ, trước giờ vẫn thế. Nghe quen rồi "
- Ôi, bực ghê. Tự nhiên lại thế...
" Chẳng có gì tự nhiên cả. "
- Vậy lí do là gì?
"... "

Bực tức và vẫn là cảm giác nghẹn đắng đó, tớ điên cuồng nhấn Ctrl + D + Enter, off nick. Cả buổi học tớ không tập trung khi nghĩ đến những lời cậu nói.

Về tới nhà, tớ lại đâm đầu vào bật yahoo để tìm cậu. Tớ muốn nói. Để đầu tớ bớt nóng đi.
Tin nhắn off của cậu :
" Chiều nay t rảnh. T chờ nhóc ở AB. Có thể ko ra nếu ko muốn "


Cậu và tớ ngồi đối diện nhau, im lặng.
Cậu lên tiếng trước :
" Uống đi, nguội đấy "
Đáp lại :
- Nhiều chuyện.
Thế kêu ra đây làm gì?
" Về khi nào? "
- Lâu rồi
" Ờ... ừm, ra đây có ai biết ko?"
- Hỏi thừa rồi.
" ờ, cũng ko biết nói gì nữa "

Và lại im lặng.
Trong tớ đang suy nghĩ về những gì cậu nói vs tớ qua yahoo. Và thái độ lạ lùng của cậu. Tớ khó chịu tới mức điên lên.
- Này, nói đi. Tại sao nói thế?
" Nói sự thật thôi mà "
- Sự thật gì? Còn gì để nói là sao?
Gần như lúc ấy chúng ta cãi nhau lớn tiếng
" Tại sao đi ko nói 1 tiếng? Biết bao nhiêu lâu rồi không? Đi, biến mất.. Ko liên lạc gì. Về cũng ko nói. Đấy là cảm giác khó chịu "
- Đừng nói những thứ khó hiểu. Chỉ vì thế mà nói như vậy à? Còn gì để nói là sao chứ. Sói muốn người khác tức giận thì mới vui à?
" Đừng gọi thế nữa. "
- Sao?
" Có 1 ng` khác gọi như vậy rồi..."
...
- Nghĩa là sao? ý gì đây?
" Thôi bỏ đi. Dù sao cũng chẳng còn gì cả..."
- Đủ rồi đấy. Bị bệnh à? Nói cái gì làm người khác ko hiểu và phát điên.

Tớ đã bỏ về vì quá tức giận.


Yahoo...

" Nhóc, ngồi im nhé. Ko đc nói gì nhé. Chỉ nghe thôi. Khi nào nói xong hãy đc nói nhé..."

" Nhớ quá, lúc nhỏ ấy. Ở cạnh nhau...
Này, sao nhóc tự nhiên bỏ đi?
Có 1 ng buồn lắm,
chờ nhóc nhưng chẳng thấy gì cả.
Này, nhóc còn nhớ những gì thuộc về kỷ niệm giữa 2 đứa ko?
Xin lỗi, nhưng trc đây... đã từng rất yêu nhóc...
Cứ nghĩ nhóc cũng vậy,
nên đạ hi vọng rất nhiều.
Nhưng sự thật ko phải thế. Chỉ có t đơn phương thôi...
Đã quên nhóc đi rồi, quên rồi...
Giờ nhóc hiện ra trc mặt, làm khó chịu lắm...
Nhóc, chúng ta thôi ko xưng hô như hồi nhỏ nữa nhé.
Vì giờ đã có ng` khác gọi t như thế. Và t ko muốn ai gọi t như thế nữa ngoài ng ấy.. "

- Nói xong chưa?
" Rồi."
- Đồ bệnh. Nói toàn chuyện linh tinh...
" ừ..."


...

- Chỗ này trước kia nhiều cát lắm, sao giờ ít nhỉ? Cây cũng ko còn nữa... Chán quá...
" Nhóc lon ton chạy, nhìn buồn cười lắm "
- Vớ vẩn...
" Có muốn chạy ko?"
- ờm...


Lúc cậu nắm tay tớ, tớ thấy rất ấm.
Tớ đã không muốn buông tay cậu ra.
Nhưng vì có người gọi đt cho cậu, và cậu đã buông tay tớ ra để nghe đt.
Cậu quay lại, ko nhìn tớ, nói : " Đi đón con bạn "
Tớ " Ừ ", và đứng đấy nhìn cậu đi xa tớ.
Vẫn là cảm giác nghẹn đắng, nhưng tớ ko thể nói lên đc 1 lời nào...


Sân trường, hành lang, hoa sữa, cây phượng, bồn hoa, lớp học, bằng lăng tím...
Cậu lại nắm tay tớ đi như lúc trước.
Mỗi lúc cậu nói gì đều quay lại nhìn tớ, tớ lại cười thật nhẹ.
Cậu bảo ko thích thì đừng gượng cười.
Lúc ấy tớ chỉ muốn bật khóc.
Muốn ôm chặt lấy cậu.


Tớ đi không nói với cậu, vì lúc ấy tớ gọi đt, mẹ cậu nói cậu đi học thêm chưa về.
Gọi đt dd thì cậu tắt máy.
Tớ quên pass yahoo nên ko vào yahoo nhắn tin cho cậu.
Lúc ấy tớ nghĩ rằng " Không sao, nhất định Duy sẽ không giận mình "

Tớ thật tệ vì đã không nhớ nổi yahoo của cậu. Vì nó ko có ý nghĩa gì và khó nhớ.
Máy bàn nhà cậu thay đổi số. Tớ ko làm cách nào để có đc.
Ko ai biết cậu sau đó dùng số nào và học ở đâu...

Và bây giờ,
Cho đến khi cậu nhả tay tớ ra,
Tớ xót xa vì mất đi cậu...

" Tớ thích cậu lắm "
Sẽ chẳng bao giờ cậu biết đâu
----- Bổ sung thêm ------
Tự nhiên rất hứng thú với kí ức của mình,
Còn gì thú vị hơn việc ngồi 1 góc và lật tung những trang kí ức của mình lên, xem lại và mỉm cười...

Thích nhất là kí ức về những ngày đi học.

Hồi nhỏ, Louis cực kì ghét đi học. Ghét từ lúc Louis mới đi mẫu giáo í. Nghe bà nội kể là mỗi lần dụ đc Louis đến lớp mẫu giáo là cả 1 kì tích của cả nhà. Hết dụ khị bằng những lời ngon ngọt lại đến quát mắng và dọa nạt, Louis vẫn ko chịu tới lớp. Mọi người ko biết vì sao Louis lại ghét đến lớp đến thế cơ chứ. Bà nội bảo Louis người thì bé nhưng cái mồm thì rất to. Bị ép đi học là khóc ngoạc cái mồm ra, gào thét rất to. Chậc... Không ai hiểu đc vì sao Louis ghét đi học...

Tụi con gái có váy đẹp, có cả kẹp tóc. Còn Louis thì ko có. Tụi nó có thú bông, có búp bê, có cả đồ ăn. Louis chẳng có gì. Đến lớp thấy tụi nó là đã thấy ghét. Nên chẳng chơi với ai, toàn ra góc ngồi 1 mình.

Ở lớp mẫu giáo có 3 thằng con trai hay chơi với nhau. 3 thằng này hay bắt nạt bạn bè trong lớp. 3 thằng í tên lần lượt là : Toàn ( con ông Bệ ), Minh ( quên tên bố nó rùi... híc ) và Đạt ( con bà Bảy ). Trong đó có thằng Toàn bệ là Louis ghét nhất. Nó to con, đầu nó cũng to nữa. Hồi í nó chắc là do lén ăn cám tăng trọng của nhà nó nên nó lớn và rõ là to, nó khỏe nhất lớp, ai cũng sợ nó. Ai có cái gì ăn, nó xin mà ko cho là nó bụp liền. Ai ngứa mắt nó nó cũng đánh. Thằng Minh cũng to con nhưng mà nó ít nói và cũng khá hiền. Nó chỉ đi theo chứ chưa đánh ai bao giờ. Còn thằng Đạt Bảy, thằng này da trắng, đạp trai lắm. Nhà nó bán vật liệu xây dựng, hồi í nhà nó giàu nhất lớp đất. Đẹp trai + con nhà giàu, đứa nào mà ko mê. Nhưng Louis lại ghét nó nhất. Nhìn nó đẹp thế mà bẩn tính. Toàn bám đuôi thằng Toàn Bệ để bắt nạt người khác. Nhất là Louis.
Tụi nó thấy Louis cô độc 1 mình, k biết thương mà lại còn bắt nạt nhiều hơn. Thằng Toàn Bệ cứ ra chỗ Louis và cất cái giọng ồm ồm như con chó xồm, nó hỏi :

- Con này hôm nay lại không buộc tóc rồi. Mẹ mày đâu?

Louis không trả lời. Thằng Minh nhảy vào :

- Bố tao bảo tối qua bố nó lại uống rượu say, đánh nó cả mẹ nó đấy

Thế là tụi đấy cười hô hố :

- Bố mày lại say rượu à? ô ô ô, bố cái con này say rượu...
Nói chán, chúng nó lại chuyển chủ đề :

- Tao bảo mày buộc cái tóc lên cơ mà. Sao mày ko buộc hả?
Và thằng Đạt Bảy dứt tóc Louis đau điếng.
Louis nhìn chúng nó căm thù.

Thằng chó xồm lại cất giọng ồm ồm :
- Mày nhìn ông à? Đánh chết mẹ mày giờ...

Viết đến đây lại nghĩ, không biết 1 trong 3 thằng khốn nạn có chơi Kiếm Thế và có tham gia 4rum không? Nếu có thì vào đây mà đọc, tao đang viết về chúng mày đấy. Tự hào chưa?

Có 1 hôm đi học về, cái con đường í cạnh 1 cái ruộng rau muống. Hôm trước mưa to nên ruộng rau có nhiều nước. Louis đang đi về thì bị thằng Toàn Bệ tự nhiên lao vào xô 1 cái ngã nhào xuống cái ruộng rau. Ướt hết quần áo, vừa sợ vừa tức. Chúng nó đứng trên bờ cười hô hố, Louis đứng dậy và trút hết cả căm tức ra ngoài : Kéo thằng Toàn xuống và dìm nó.

Ôi, hồi nhỏ Louis mỏng manh lắm. Theo lời dì của Louis kể lại thì Louis " mặt quắt, tai dơi. Bụng ỏng đít teo ", người xanh như tàu lá chuối, hay ốm đau.Thế mà lúc ấy Louis đã túm đc thằng Toàn Bệ, kéo nó xuống ruộng. Nó đã ngã. Và ko để tuột mất cơ hội, Louis tóm tóc nó, đè nó xuống nước, cho nó chết đi.
Ôi, thật vui sướng vì nó bị Louis đè chết. Nếu nó chết thì hay quá đi.
Ở lớp nhiều người ghét nó lắm. Nó toàn trêu chọc và bắt nạt người khác thôi.
Mấy đứa ở trên bờ thấy thế xúm lại xem và còn hò hét om sòm.
Cô giáo như 1 mụ phù thủy từ đâu xuất hiện, nhảy xuống cứu thằng yêu tinh ác độc thoát khỏi nanh vuốt của nữ hiệp sĩ... ặc ặc!!!

Thằng Toàn Bệ sợ. Lúc ấy nó khóc. Cũng phải thôi, bị dìm mà.
Từ hôm đấy nó ít trêu Louis hơn.
Và theo phản xạ, Louis đi học về toàn đi về phía bên tay phải, đi sát mép tường ( con đường đó 1 bên là ruộng rau, 1 bên là nhà ), đề phòng thằng yêu tinh điên đấy tự nhiên xông ra đẩy xuống nước...

Dường như bị dìm nước ko làm cho thằng Toàn Bệ từ bỏ con mồi.
Mấy hôm sau, Louis thấy chúng nó cười hô hố và lại gần Louis.
Lần này thằng Đạt lên tiếng :

- Hôm qua bố mày lại say rượu à?
- Mày chưa bị đánh chết à?
Thằng Toàn Bệ há cái mồm kinh tởm ra và nói.
- Bố tao bảo mẹ nó bị đánh đau quá nên bỏ về quê bà ngoại nó rồi.

Thật chẳng có gì HÓT mà chúng nó cứ lai đi nhai lại mấy cái điều ko hay đó.
Lúc ấy Louis ghét thằng Minh vô cùng tận. Nó lúc nào mở mồm ra cũng nói " Bố tao bảo...". Ừm, thì bố nó khi xưa là cái gì đó của khu đó, như kiểu trật tự trị an ấy. Nhà nào có đánh nhau hay gì gì thì gọi bố nó đến giải quyết. Vì thế nên mỗi lần chuyện bố, mẹ, say, đánh... nó đều biết và đến lớp đều kể lại cho 2 thằng kia nghe.

- Nó buộc tóc 2 bên kìa.
- Tháo ra. Ai cho mày buộc như thế hả con kia.

Và tụi nó xúm vào kéo tóc của Louis.
1 đứa ở lớp thấy và mách cô giáo. Cô giáo phù thủy ra và bảo 3 thằng điên đi ra chỗ khác, chỉ thế thôi. Phù thủy ko đánh đòn cũng ko dọa nạt lũ yêu tinh.
Khi cô giáo đi, thằng Toàn Bệ lại ra. Louis thấy nó và nói :

- Tao mách cô giáo.
Nó đe dọa :

- Lúc về mày chết với tao.

...

Chữ ký Nơi Nào Tình YêuMãi Mãi ... rion26:
Cái Gì Quyết Định Cuộc Đời ??
|Tiền| Or |Số Phậnlrion78:

thay đổi nội dung bởi: Domsday_End, 21-04-2011 lúc 08:33 PM. Lý do: Bổ sung bài viết
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách)
 

Quuyền Hạn Của Bạn
Bạn không thể tạo chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi files đính kèm
Bạn không thể sửa bài của bạn

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Hiện tại là 09:04 PM (GMT +7)


Diễn đàn Người Yên Thành Online
Nội dung được các thành viên xây dựng và tổng hợp
Powered by vBulletin® Copyright ©2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.