|
Chú ý |
|
||
|
Ðiều Chỉnh | Xếp Bài |
#1
|
|||
|
|||
Nhớ!
Nhớ quay quắt hai mùa nóng lạnh
Nắng rát bàn chân, khô khốc gió Lào Cây lúa lớn giữa mưa dầm gió bấc Cứ nghĩ về lại thấy xuyến xao Nhớ thân cò lặn lội bờ ao Mẹ khuya sớm tảo tần nuôi con lớn Trong giấc mơ chập chờn câu hát Mỗi con người chỉ một quê hương. Bước chân đi qua khắp nẻo đường Chẳng thể quên sông Dinh, núi Gám. Trốn ngủ trưa hè rủ nhau đi tắm Mẹ đánh đòn, bữa khác lại đi. Lúc sang đông gió rét kể chi Nướng khoai lang, đào hang bắt chuột Đến chiều về đứa sau đứa trước Hét vang trời, mở hội đua...trâu Chỉ nhớ thôi chẳng kể hết được đâu Kỉ niệm tuổi thơ giữ hoài trong ngực Nơi trái tim vẫn luôn thổn thức Nhớ hai mùa nóng lạnh yêu thương. (Hà Nội mùa đông 2010) |
#2
|
|||
|
|||
Không còn bao nhiêu ngày nữa là đến tết rồi, dù ở Nam hay Bắc, Đông hay Tây, mọi người đều muốn trở về nhà sum họp với người thân. Càng gần tết, tâm trạng mỗi người càng háo hức và không khỏi nôn nao, tôi cũng không ngoại lệ.
Thời gian vốn dĩ vô tình, ngày qua ngày, năm lại năm, thấm thoắt như thoi đưa và chẳng bao giờ ngừng lại. Bởi thế, thời gian tạo nên kỉ niệm, đó là những hình ảnh, âm thanh... những kí ức đẹp đẽ hoặc buồn hoặc vui về một khoảng thời gian đã trôi qua. Tôi nhớ, tết của ngày còn thơ trẻ, thật là vui. Điều đầu tiên mà cái tết bây giờ không còn thấy nữa là tiếng pháo. Ừ thì đành rằng nó nguy hiểm, tốn kém, nhưng sao vẫn thấy thiếu đi một cái gì đó như một phần của tết. Cứ đến những ngày này, thủa trước, lũ trẻ chúng tôi lại mang sách vở không còn dùng đến để cuốn pháo. Thuốc pháo phải là của làng Bình Đà, pháo được nén chặt, "trình" càng cao thì pháo nổ càng đanh, tiếng nổ to và giòn giã. Trước tết mấy ngày, pháo được mang đốt thử để bảo đảm không bị "tịt". Thế rồi phút giây chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, xóm làng rộn ràng trong tiếng đì đùng, báo hiệu một năm mới đã sang và hứa hẹn nhiều may mắn. Giờ không còn tiếng pháo, đêm giao thừa cứ lặng lẽ trôi. Năm đầu tiên cấm pháo, chúng tôi vẫn gọi đùa là "giỗ trộm". Giờ đã dần quen nhưng mỗi lần nghĩ đến vẫn thấy thiêu thiếu một chút hương vị của ngày tết. Tết bây giờ, cái gì cũng đủ, cái gì cũng có, mà sao vẫn không vui như tết ngày xưa. Phiên chợ tết quê tôi họp vào ngày 29 âm lịch của tháng Chạp. Nếu tháng thiếu thì họp vào ngày 28. Người lớn đi chộ sắm sửa cho một cái tết no đủ, lũ trẻ chúng tôi đi sắm trống bỏi, bóng bay hay nhưng đồ chơi nho nhỏ. Và hạnh phúc nhất là được người lớn dẫn đi sắm cho một bộ quần áo mới. Cho dù một năm bạn có được sắm hàng chục bộ quần áo thì vẫn không thích bằng bộ đồ đó. Thật vui và sung sướng biết chừng nào. Thế rồi, chiều 30, chiếc chiếu hoa được trải ra sân, người lớn gói bánh chưng, bánh tét, bánh ít, bánh ong... Bánh được luộc từ đó cho đến tận giao thừa. Bên bếp lửa hồng ấm áp giữa cái giá rét của mùa đông, chúng tôi ngồi nghe ông kể chuyện tích xưa, chờ đợi giao thừa, chờ đợi chiếc bánh út be bé mà ông gói cho lúc chiều. Giờ hầu hết bánh chưng được gói từ trước đó, hoặc được đặt hàng từ những nhà làm bánh theo cơ chế thị trường... Ngày tết bây giờ đã mất đi những dư vị thủa trước. Nhưng dù sao, được về với mẹ, được sum họp gia đình, gặp gỡ bạn bè vẫn là niềm hạnh phúc. Chúc cho tất cả mọi người được về ăn tết cùng gia đình. Để được trở về bên ly trà xanh, bên ánh lửa bập bùng... như ban nhạc Bức tường thể hiện trong "Trở về". |
#3
|
|||
|
|||
không ngờ anh viết thơ văn hay nhỉ , xuất khẩu thành thơ luôn. Nếu hiện tại đã mất đi những cái gì đó người ta cảm thấy đáng quý ở quá khứ ,lúc đó người ta lại mất một ít thời gian để hoài niệm về quá khứ . AI cũng thế thì phải !!!!!!!
thay đổi nội dung bởi: immortalsoul_2212, 18-01-2011 lúc 11:57 AM. |
#4
|
|||
|
|||
đọc bài ni, em có nhìu cảm xúc quá!!!!!!!!!!
|
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách) | |
|
|