|
|
||
|
Ðiều Chỉnh | Xếp Bài |
#1
|
||||
|
||||
Bài thơ anh chưa kịp đặt tên
Anh chẳng biết anh lại sao nữa
Em và quê mình cứ trộn lẫn tiếng "thương" Câu hát em ngân chẳng tắt nửa chừng Đằm trong yêu thương nên mượt mà, say đắm... Tiếng mẹ, tiếng cha quê mình trầm ấm Thổi bao đời... câu chữ mãi còn rung Hạt gạo ta ăn mặn chát giọt mồ hôi cha nhỏ xuống ruộng đồng Củ khoai, mớ rau... bàn tay mẹ lo... chan vị gió Lào và muối biển Anh chẳng thể viết điều gì hơn Chỉ có thể gửi cho em và quê trăm thương ngàn mến Bão xoáy trong lòng, gió lốc giữa tim anh. Đi mô rồi cũng nhớ về Nghệ An –Hà Tĩnh đúng không em? Để ngày cũng như đêm... Cứ nhớ rồi thương... quê mình nghèo... nghèo lắm Thương cả câu thơ, thương cánh cò bay chẳng thể giang thẳng cánh Chấp chới, nhì nhằng vì bão lũ mãi thôi. Thương con sông bên lở... bên bồi Để mỗi bận về thăm quê, con sông lại đổi dòng Lại xoáy sâu làm vỡ toang cả bờ tre... bến nước. Em, Anh chỉ có thể yêu và thương Rồi gõ thành thơ để mà thương và yêu đến tận cùng câu ca gừng cay muối mặn Chừng ấy là quá nhỏ... phải không em? Nghệ Tĩnh mình thương đang chịu nỗi đau riêng Nhưng những người con Xứ Nghệ quê ta vẫn mãi trông về nơi xa... xa ấy Vẫn đặt niềm tin dù nỗi đau bây chừ... sưng tấy: Rằng quê mình còn nghèo vẫn gắng gượng đứng lên Trời hôm nay có thể vẫn chẳng sáng hơn Mưa vẫn đằm làm mái tranh quê mẹ già sũng ướt Nhưng tình đất và tình người chở che để người Xứ Nghệ quê ta vững tin cho điều ni có thật: Rằng bão lũ tan rồi, trời sẽ hửng, phải không em? Sưu tầm |
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách) | |
|
|