|
|
||
|
Ðiều Chỉnh | Xếp Bài |
#1
|
||||
|
||||
Danh Cho Bạn Gai'...Khoảng lặng…
“Kỉ niệm như rêu em níu vào chợt ngã”, tôi và anh cũng ngã trên con đường đi đến với nhau. Ôi kỉ niệm. Lặng lẽ đi qua đời nhau bằng những dấu ba chấm mờ nhạt, tôi – anh gặp nhau ở một điểm dừng: thích Phú Quang và mùa đông.
Chúng tôi quen nhau không hò hẹn, không tình cờ mà cũng chẳng có trớ trêu. Chúng tôi cùng học với nhau chung trường, chung lớp, chung thầy, chung cô và lẽ tất ngẫu chung bạn bè. Hai đứa lập dị, bơ phờ với những hoài niệm lạc lõng, trôi lững lờ như những cánh bèo trôi sông. Mỗi khi buồn, tôi thường “vượt rào” đi café với vài cuốn truyện tranh hài hước. Anh cũng thế, anh cũng là kẻ đào tẩu cự phách như tôi. Hai đứa gặp nhau không bao giờ nói chuyện nhưng hình dung đâu đó những nỗi niềm ẩn trong mỗi con người. Anh uống café đen còn tôi thích capuchino dịu nhẹ. Anh thích hít nhả những làn khói thuốc dài, còn tôi nghiền những nhân vật trong Manga. Tôi thích những hình ảnh đáng yêu ngây thơ nhưng thật thà, thẳng thắn. Anh đủng đỉnh nhả thuốc, đủng đỉnh nghe phone, thỉnh thoảng đôi mắt anh lờ mờ nhìn ra con hẻm nho nhỏ hun hút nằm trước cửa sổ. Cũng chẳng biết vì sao tôi phải quan sát anh, chỉ biết rằng quán lúc nào cũng vắng và có đôi lần tôi và anh gặp ánh mắt của nhau. Tôi cứ nhìn thẳng vào mắt anh không chớp còn anh lảng cái nhìn của tôi, khẽ cúi xuống và vờ như không thấy. Anh nhấp từng giọt café nhưng nâng niu trân trọng như uống những giọt sương mai. Điếu thuốc vẫn cháy trên đôi môi anh và những làn khói phả ra ảm đạm. Tôi thấy thích những làn khói ấy, ấm áp đến nhẹ lòng. Có phải vì thế nên anh bắt đầu “bóc vỏ” vẻ bên ngoài lạnh lùng của mình khi anh làm quen tôi. Không vội vàng, không ngại ngùng chúng tôi nói chuyện với nhau về mọi điều. Từ chuyện học hành chán nản đến những chuyện không đầu cũng không đuôi trong cuộc sống thường ngày. Hai cô cậu học trò “trốn học” luôn là khách quen của cái quán café hẻo lảnh. Đi qua những ngày mưa dầm dề và những ngày nắng ngột ngạt của mảnh đất nhiều nắng và gió, chúng tôi bắt đầu mến nhau. Nhưng khi những chùm phượng chao nghiêng và những con gió mùa hạ tràn trề theo nhau đi về. Chúng tôi chia xa nhau, kẻ Nam và người Bắc. Ra Hà Nội có nhiều lắm những quán café đẹp và sạch sẽ hơn với quán café của tôi và anh. Ấy vậy mà trái tim tôi vẫn nao nao nhớ về quán cũ, nhớ người cũ. Từng đêm dài tôi thao thức, những giọt nước mắt lăn dài trên mi chỉ chực ào ạt ùa ra. Tôi biết rằng: tôi nhớ anh quá đỗi. Qua những phong thư mong manh, qua những lời nhắn liên lạc qua mạng. Tôi tự xây dựng nên một câu chuyện tình yêu của anh và tôi. Và cứ thế tôi luôn tin vào điều đó, tin và ngộ nhận. Tôi xây đắp lâu đài đó bằng tin nhắn, bằng phong thư chất chứa những lời không thừa cũng không thiếu của anh. Để rồi đêm về lòng chợt nhận thấy: ta chả có gì để bấu vào. Ta chả có gì níu giữ… Rồi đột nhiên, anh bỏ Sài Gòn nhiều nắng ra Hà Nội học một trường trung cấp bình thường. Tôi hỏi lí do, anh bảo “Anh thích thế”. Tôi im lặng vì tôi biết qua bấy nhiêu thời gian, tôi hiểu tôi đã bị anh đánh cắp con tim rồi. Anh lặng lẽ sống, tôi lặng lẽ yêu và ào ạt đến với anh với những bữa nấu vội, những manh áo được mua bằng tiền tôi đi dạy thêm và cả những chiếc khăn tôi tranh thủ đan trong những đêm đông buốt giá. Tôi hiểu: tôi yêu anh rất nhiều! Anh đáp lại với tôi vẫn là sự im lặng, vẫn là những hành động như của một người yêu nhưng trong giấu diếm. Tôi hiểu lắm chứ, tôi hiểu rất nhiều nhưng tôi không bao giờ biết một điều kinh hoàng mà anh đã giấu tôi suốt bao ngày tháng. Anh chỉ yêu thích tôi chứ không phải yêu nồng nàn như bao cặp tình nhân khác. Anh tốt, anh chân thành nhưng anh không dám nói ra điều đó vì sợ tôi sẽ tổn thương, để tôi không giống như anh. Anh đã có một mối tình, mối tình trong sáng đẹp và tươi vui trong hai năm đại học với người con gái khác. Tôi đã lí giải được rằng tại sao trong những ngày lễ quan trọng anh không mua quà tặng tôi cũng như không gọi điện cho tôi. Tôi lạnh lùng chấp nhận, chấp nhận cả việc ngày hôm nay anh nói anh chỉ mến tôi, thương tôi. Nếu như tôi không quyết hỏi anh rằng: “Anh có yêu em không?” thì mãi mãi tôi bị giam trong lâu đài tình ái. Nước mắt tôi lăn dài khi nghe anh kể về cô bạn gái đã phụ bạc tình anh, phụ bạc để cô ấy đi theo một đại gia giàu có. Anh châm điếu thuốc hút một hơi thật dài. Nếu như ngày xưa, tôi sẽ say sưa nhìn nhưng ngay bây giờ, hiện tại tôi quá đau đớn. Sao anh không nói sớm hơn, sao anh không coi tôi như một người bạn, một người bạn thân để chia sớt có phải hay hơn không? Tại sao anh im lặng? Tôi đã khóc thầm và quay lưng để anh không nhìn thấy. Tôi đã mặc kệ anh ngồi đó. Và tôi chỉ lặng đi rồi lao đi nhưng một cánh chim nhỏ nhoi lạc lõng. Tôi dằn lòng mình: “Đừng như thế! Anh ấy không có tội gì!”. Vài tháng bẵng đi trong nỗi hờn giận, đau khổ và xen lẫn vẫn là ghen tuông vô cớ. Anh lặng đi còn tôi đã cắt liên lạc với anh. Chúng tôi dựng lên một lâu đài lớn mang tên “khoảng lặng”. Thời gian trôi như dòng sông phẳng lặng, ngày qua ngày tôi nhớ anh. Thi xong học kì, nhân lúc rảnh tôi ghé qua nhà anh. Căn nhà nhỏ vốn vắng vẻ, sao hôm nay lại trống vắng đến như vậy? Tôi gõ cửa nhưng đáp lại cũng chỉ là một khoảng lặng chơ vơ. Anh đâu rồi? Anh của tôi đâu rồi? Tôi ngơ ngác, và trong tim tôi như có lửa đốt. Tôi dáo dác chạy sang bên bác chủ xóm trọ. Người đàn bà mập tròn mà tôi hay gọi là “bác bủ” bước ra. Bác nheo mắt nhìn tôi và như hiểu chuyện, bác lặng lẽ nói: “Thằng Khai mất rồi”! Tôi lặng ngắt, giọng thều thào như không còn sức để sống: “Sao lại thế?. Bác ơi…”. Giọng tôi rơi vào khoảng lặng. Nước mắt và mưa, và lá rụng. Mùa đông lạnh! Và thiếu vắng người bạn thân, người thương và người đánh cắp tim tôi. Anh đã đi xa ngay sau ngày chúng tôi to tiếng cãi vã nhau. Anh sống quá tình cảm nên khi biết tôi tổn thương anh càng đau hơn. Anh đã tự kết thúc cuộc sống bằng những viên thuốc vô tri và ra đi mãi mãi. Ra thăm mộ anh, một khoảng lặng trong tôi và một khoảng lặng ở xung quanh. Một loạt những thước phim về anh tái hiện trước mắt tôi. Người con trai cầm điếu thuốc nheo mắt nhấp môi từng giọt café nhẹ nhàng. Người con trai khẽ gẩy những phím đàn trong tiểt trời thu se lạnh. Khoảng lặng đan cài, ùa vào đôi bàn tay, ùa vào tóc và cả mí mắt. Và khoảng lặng cứ ghì lặng lên trái tim tôi. Đau đớn và se sắt! |
#2
|
||||
|
||||
nhìn thế mà cũng văn vẻ ra phết nhỉ......
kiểu ni phải nhờ anh bày cho vài hôm rồi....... thay đổi nội dung bởi: anhsaobang_92h, 10-11-2009 lúc 07:18 PM. |
#3
|
||||
|
||||
nhìn ngơ ngơ rứa mà nguy hiểm lém tê naz... chắc mình fai liệt kê ku T vô sách đỏ mới được... thuộc loài động vật quí hiếm nằm trên bờ tuyệt chủng.. hó hó hó.. cí loại nhìn ngầm ngầm mà chít voi há há
|
#4
|
||||
|
||||
hơ. thấy như răng ấy. chỉ vì rứa mà tử tử. chuyện nhìn ko thực tế lắm. hay là có những ng như rứa thật ta. đọc xong thấy đời u ám.
|
Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách) | |
|
|