Cầm tờ giấy báo kết quả thi ĐH trên tay, mỗi người một tâm trạng. Nhìn các bạn vui mừng tới có thể nhảy lên, em thấy lòng mình dường như nặng trĩu - con gái của bố mẹ trượt rồi. Em biết bố mẹ buồn nhiều lắm.
Những năm tháng học tập,có những năm em gãy xương tới 2 - 3 lần/năm, mỗi lần như vậy em lại phải nghỉ học tới 3 tháng chờ xương lành và tập đi. Hình như gãy nhiều quá em cũng trở lên quen hơn, không thấy đau nữa thì phải nên mỗi lần gãy em lại ngủ thiếp đi trong vòng tay của ba, vòng tay của mẹ.Những lúc trong người mệt mỏi, đau yếu không thể cố gượng dạy, em cũng đành nghỉ ở nhà. Bài vở trên lớp cũng phải chờ "cô chủ nhỏ" - hổng kiến thức nhiều lắm. Tới năm lớp 11, được ba mẹ chạy lo thuốc men từ hùi còn nhỏ xíu, em cũng lớn hơn để ý thức việc giữ gìn không chạy nhảy nhiều để ngã, nên không còn bị gãy xương nữa chỉ hay đau, nhất là lúc trở trời và lười uống thuốc (hàng ngày em đều phải uống thuốc, rùi thỉnh thoảng gđ có đủ tiền lại cho em nhập viện truyền thuốc tốt hơn) tại thấy tốn kém nên có đơn thuốc một tháng em uống kéo dài tới 2 - 3 tháng. Mẹ biết là hay mắng lắm. Hii
Trượt ĐH, em buồn nhưng không dám thể hiện và nói gì vì em sợ ba mẹ lại càng phiền não hơn. Áp lực, căng thẳng,...làm em mắc thêm căn bệnh rối loạn cơ năng đại tràng. Mỗi lần có gì lo lắng và buồn phiền nhiều là những cơn đau bụng lại tái phát, hành hạ em.
- Một hôm mẹ hỏi: Thế giờ tính thế nào?
- Con sẽ ở nhà ôn thi tiếp, sang năm con lại thi mẹ ạh.
Mẹ em dường như không nghĩ vậy. Mẹ đọc báo, hỏi các bạn về thông tin các trường đang tuyển sinh. Rồi một hôm:
- Có trường này đang tuyển sinh, nộp hồ sơ vào đó mà học. Vừa học vừa ôn thi cũng được. Đấy, học kế toán hay học tin?
Vì sức khoẻ không tốt, nên em sợ sẽ không thể vừa học vừa ôn thi. Em nói với mẹ để em ở nhà ôn thôi nhưng thấy mẹ không bằng lòng nên em bắt đầu làm hồ sơ dự tuyển vào trường Trung cấp - ngành tin trên Hà Nội. Để con gái có thể học tập, ba mẹ lên HN trước tìm nhà trọ, rùi tìm xe ôm để thay ba mẹ trở em tới trường vì trường của em xa chỗ trọ tới 6km.
Tháng 10/2004, em lên HN - lạ lẫm và bỡ ngỡ. Những ngày đầu em ở trọ cùng chị họ - đỗ ĐH Luật năm ấy. Lần đầu xa vòng tay che chở, chăm sóc của gia đình, em tập làm quen dần với việc tự chăm sóc cho bản thân.
Thời gian học tập của hai chị em khác biệt nên em được đảm trách phần quét dọn nhà cửa, cơm nước buổi sáng (mẹ không biết đâu, em giấu mẹ nè). Cũng như thường lệ, 11h30 chị em về rùi mới bắt đầu bữa cơm. 12h em chờ xe tới đón đến trường. Con đường vẫn dài, vẫn là những quy tắc em đặt ra nhưng giờ đây con đường ấy không còn là con đường quen thuộc mẹ vẫn đưa em đi,...Em lặng ngắm phố phường HN mà lòng man mát nhớ về kỷ niệm.
Đến cổng trường, em lập lại lời chào chú xe ôm một cách cũ rích và bắt đầu chinh phục đôi chân... Con đường từ cổng trường tới cầu thang ghấp ghểnh chỉ vỏn vẹn 50m mà dường như xa quá! Em nặng nè lê từng bước chân đau, cứ 2 - 3 nhịp lại dừng. Không có chỗ vịn tay, không có chỗ ngồi nghỉ, em đứng đau kiễng từng bàn chân một, mấm môi bước tiếp. Và những giọt mồ hôi lăn nhanh hơn trên khuôn mặt em qua cái đau và đoạn đường "xa lắc". Hii, cuối cùng em cũng đã đi tới được chân cầu thang dưới bao nhiêu con mắt. Giờ tới lượt cô bé ngốc chinh phục "đỉnh núi cầu thang 4 tầng". Lớp của em nằm cuối dãy hành lang tầng 4, sau những cái vịn tay như đu người qua từng bậc, em lê tiếp bước chân qua dãy hành lang nhỏ chật kín người. Đông người tới vậy mà sao dường như có lúc em nghe thấy cả tiếng trái tim mình đập, vờ đi những đôi mắt nhìn em lạ lẫm. Cánh cửa lớp im lìm, em hồi hộp mở cửa như đón chờ sau cánh cửa kia là cô bạn "chang híp" thân quen nở nụ cười tươi tắn nhưng đó chỉ là một giấc mơ của cô bé ngốc. Bàn ghế lặng yên như chia sẻ với em sự thất vọng, em ngồi hẫng xuống theo tiếng gọi của đôi chân mình rồi lại nhìn về phía cửa lớp như chờ đợi một phép nhiệm màu cho bé ngốc được trở lại những ngày tháng "yêu thương".10 - 15 phút trôi qua trong từng tiếng tích tắc đếm giây của đồng hồ, tiếng trống ngực thình thịch. Và rồi đã có tiếng bước chân người tiến gần tới lớp.
- Là cô bạn Híp ???? - Tiếng kẹt kẹt cửa mở ra theo đôi mắt em từng chút một.
- Không phải, không phải rồi - Em như bật khóc, oà nghẹn lòng trong nỗi nhớ khôn nguôi.
Nhưng giờ đây bé ngốc hiểu, có thêm niềm tin và hy vọng cho sự khởi đầu mới. Em bước tiếp đi trên con đường hướng về phía trước.
Giờ tan học, sân trường trở lên lặng vắng, những tia nắng mặt trời cuối cùng còn sót lại cũng nhẹ nhàng khuất mình sau dãy núi xa xa phía chân trời. Em co mình ngồi trên bậc cuối cầu thang tầng một trong tiết trời đông lạnh giá, đưa tay ra hứng từng giọt mưa rơi. Rồi dường như trong bóng đêm đông trắng xoá nước trời có một đôi mắt cũng long lanh.
- 19h rồi, chắc chú xe ôm bận việc nên tới đón trễ. Em tự nhủ.
Và em cứ chờ, cứ chờ hoài mà không thấy chú xe ôm đâu. Em thất thểu lê bước chân nhỏ ra cổng trường, ra khỏi con ngõ nhỏ gập ghềnh sau bụi chuối, luỹ tre tới chỗ bưu điện. Các cô chú, các bạn học sinh trọ gần đó nhìn em ngạc nhiên có lẽ là tự hỏi: Sao cô bé này không về nhà, tan trường lâu rồi mà? Em gọi điện về cho chị, chị lại đi tìm chú xe ôm khác tới đón em. Ngồi mép đường dưới ánh đèn em lặng lẽ nhìn từng lượt người qua lại coi lúc nào thì chị và chú xe ôm tới đón???
Từng lượt người lướt qua trong ánh mắt mỏi mòn chờ đợi của cô bé. Và rồi chị của em cũng đã tới!
Trên chiếc xe ôm, em lặng ngắm những ngọn đèn đang đứng tỏa ánh sáng để xua đi cái bóng tối mịt mù của trời đêm...
Sau những buổi nghỉ học vì không có người đưa đi, tối sẩm không có người đón về, ba mẹ cũng quyết định tìm phòng trọ gần trường cho em. Có lẽ điều đó đã tạo một bước ngoặt mà cô bé ngốc khờ khạo không bao giờ nghĩ tới và có thể quên được.
Chuyển tới căn phòng trọ rộng khoảng chừng 30m mà có lúc lên tới 13 - 15 người/phòng, em bắt đầu sắp xếp lịch thời gian và lịch quan trọng nhất là tới lớp như thế nào.
Vì điều kiện hoàn cảnh khó khăn, em cố xua đi cái đau, ngày tháng uống và truyền thuốc vậy nên những cơn đau của em dường như kéo dài hơn, nhiều hơn và đau hơn.
6h sáng, em bắt đầu tới trường trên đôi chân mỗi ngày lại một nặng nề vì thiếu thuốc. Con đường ngắn ngủi thôi, chỉ vỏn vẹn 100m mà đôi môi em bị tê dại đi, lần đầu tiên giọt nước cũng lăn dài trên khóe mi em vì những lần mấm môi để lê từng bước... Nó làm em rất sợ phải đứng lên, sợ phải bước chân đi trong đau đớn...
Và rồi một đêm - cái đêm mà đến tận bây giờ em vẫn không thể nào quên được ...
- 23h, mọi người đều đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, em cố gượng đội ô ra hiên rửa mặt cho tỉnh táo còn học bài.
Những hạt mưa rơi nặng hạt nhiều hơn. Trong ánh sáng le lói của ngọn đèn nơi cổng trường phản lại, em thấy được một màu trắng xóa của mưa. Sao đêm nay mưa to quá - hơn hẳn mọi ngày, không còn chỉ là tí tách tiếng mưa rơi mà là lộp bộp. Cô bé khờ đưa tay hứng từng giọt nước trời và dường như khi ấy cô bé chợt nhận ra trong lúc này cô bé không còn đủ khả năng để cố bước vào phòng.
Nhìn cánh cửa phòng im lìm cách em có 4 bước chân, ngắn hơn thật nhiều so với con đường 100m tới trường mà sao giờ đây xa hơn nhiều quá. Em không thể lê bước đi, em không thể đứng vững trên đôi chân của chính mình. Thật bất lực và rồi em ngã quỵ xuống. Chiếc ô cũng bị văng ra, để lại mình cô bé dưới cơn mưa ấy. Em đã cố để không khóc nhưng không hiểu sao có cái gì đó ở đâu cũng òa bật, xối xả chạy theo những giọt mưa trên mái tóc, trên khuôn mặt...em. Trong mưa em đâu có khóc, đó chỉ là mưa thôi, mưa làm cay đỏ mắt em đó chứ.
Trong cái giá lạnh của tiết trời đông, trong những hạt mưa rơi không ngừng - mỗi lúc một mau hơn, cô bé run lên, đôi môi tím ngắt, nấc nghẹn.
Cơn mưa vẫn vô tình như nó vốn thế và để lại giữa trời một cô bé với trái tim đau buốt, với cõi lòng quặn thắt vết thương. Và khi ấy em dường như hiểu được đâu là sự tủi hờn. Em càng cố đứng lên trong mưa cũng chính là mỗi lần em quỵ ngã. Em bất lực rồi...Em ngồi đó, đếm mưa, đếm thời gian trôi qua từng khoảnh khắc...
- 3h sáng - Sau 4 tiếng ngâm mình dưới mưa cuối cùng em cũng đã có thể "bò" được vào tới phòng. Đúng vậy, đúng là "bò" theo cái nghĩa của chính nó dù em có muốn phủ nhận hay không. Em đã "bò" bằng chính đôi chân, đôi tay của mình, bò dưới đêm mưa như thế đấy. Em co tròn mình trong bộ đồ ướt sũng dưới chân giường. Em ko còn đủ sức để làm điều gì nữa, nghĩ sao nữa, em chỉ có thể ngồi như vậy nghe tiếng mưa, ngồi như vậy cho tới sáng...
|