Trở về   Yên Thành Online > Khu vui chơi giải trí, giao lưu gặp mặt > Teen Yên Thành

Chào mừng bạn đến với Yên Thành Online.
»» Diễn đàn Người Yên Thành được xây dựng để tạo một gặp gỡ online cho tuổi trẻ Yên Thành, xa quê cũng như đang ở nhà. Mục đích chính là giúp mọi người hiểu biết thêm về Yên Thành, thêm yêu Yên Thành hơn, cũng như để anh chị em ở xa vơi đi phần nào nỗi nhớ nhà

»» Diễn đàn hiện nay mới đang trong thời gian thử nghiệm và phát triền nội dung, vì vậy rất cần sự đóng góp tài liệu, bài vở và ý kiến từ anh chị em và các bạn. »>Nhấn vào đây để bắt đầu tham gia và đóng góp


Diễn đàn đã ngưng hoạt động từ lâu.
Anh chị em có nhu cầu kết nối có thể tham gia group Yên Thành & những người thân trên Facebook.

 
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
Prev Previous Post   Bài tiếp Next
  #1  
Cũ 18-03-2009, 10:48 PM
APOLONG's Avatar
APOLONG APOLONG is offline
Điều Hành Viên
 
Tham gia: 14/11/2008
Họ và tên: Apolong
Bài viết: 677
Xã: Tình khác
Gửi tin nhắn qua Yahoo chát tới APOLONG
Default [Truyện] Ê ! Đứng lại... ! I Love You a'..^^ [đang up]

Trích:
Sau 3 bộ truyện "Nụ Hôn Của Gió", "Siêu Quậy", "Nầy nhóc..! Tau Yêu Mi", thì dừ tui lại tiếp tục post bộ truyện mới với nhan đề Ê ! Đứng lại... ! I Love You a'...

Trích:
Tên truyện : Ê ! Đứng lại , I love you

Tình trạng : đang up
trước khi đọc truyện thì mời mọi người lướt qua Mục Lục để tìm thêm truyện mới... : Nhấn Vô Đây

***************
Tôi là Triệu Du, năm nay học lớp 12 của trường Minh Khai. Ngoài ra, tôi còn dc biết đến với cái tên Hilary Jáques. Vì sao ư? Vì tôi sở hữu 1 nửa dòng máu Pháp từ mẹ, 1/4 dòng máu Thuỵ Sỹ từ bà ngoại và 1/2 dòng máu Việt của cha. Tôi có làn da trắng hồng của con gái xứ hoa, mái tóc đỏ hung xoăn lọn của kiều nữ Pháp và 3 vòng cực chuẩn của thiếu nữ Châu Âu. Chưa kể đến, tất cả đường nét trên gương mặt tôi đều hài hoà 1 cách tuyệt đối và phảng phất của vẻ đẹp cổ điển hoàn hảo.

Tôi học chuyên ban tự nhiên nhưng lại thừa khả năng cảm nhận những tác phẩm nặng đô như "Những người khốn khổ", "Túp lều của bác Tom" và lấy chứng chỉ Toefl 600 điểm khi vừa sang lớp 10. Tôi độc quyền chiếm hữa cái chức HS giỏi nhất khối suốt 3 năm và ko khi nào điểm phẩy Hoá, Sinh của tôi rớt xuống dưới 9,8. Tất cả điều đó đã biến tôi thành niềm mơ ước của bao nam sinh trong trường. Số thư tình tôi nhận dc có lẽ cũng đủ để ko phải đau đầu gom giấy vụn cho các phong trào kế hoạch nhỏ. Tôi từng chấp nhận vài hotboy, đôi khi là mọt sách nhưng cuối cùng cũng chán và chẳng đi đến đâu. Tôi ko thích họ, mà là thích khi cái "tôi" của mình dc ve vuốt. "Có lẽ mình là người khó yêu" Tôi nghĩ đơn giản.

Gia đình tôi chẳng giàu có gì. Trong dòng họ tôi chẳng ai là đại gia cả. Khá giả- đó là từ chính xác nhất về gia cảnh của tôi. Ba tôi mang cấp hàm Trung tướng và là bộ trưởng bộ quốc phòng. Lương bổng chẳng bao nhiêu nhưng chủ yếu là quyền lực. Họ phất lên dc cũng nhờ tài đầu tư chứng khoán của mẹ. Di truyền từ bà ngoại chăng? Nhờ vậy mà tôi luôn có mọi thứ mình muốn. Những phục trang của teen, laptop, xe đạp, con dế sam sung và 1 chiếc iPod tàm tạm. Ko có gì là hàng hiệu nhưng 1 đứa con có thể đòi hỏi gì hơn nữa. Tôi thường xuyên nhận dc những cái tặc lưỡi "Người đâu mà hoàn hảo thế! May mắn thế!" cũng như những cái liếc nhìn đầy ganh ghét của 1 số nữ sinh. Ko hẳn là 1 đứa phớt đời nhưng tôi cũng chẳng lấy gì làm lo sợ. Tất cả đều vì 1 buổi chiều......

_Mày có biết mày là cái gai trong mắt tụi tao hay ko? Ngày nào chưa nhổ dc tụi tao ko ngủ yên! Hoàn hảo là 1 cái tội! Tội làm lu mờ người khác! Con nhỏ cầm đầu hét lớn, phụt 1 bãi nước bọt rõ kinh!

Vừa từ buồng vệ sinh bước ra, tôi đã hiểu ngay mình đang gặp phải vấn đề gì. "Một trò trẻ con! Cầm cả gậy và 2 con dao Thái kia đấy! Tính rạch mặt chị chứ gì." Học sinh thì muôn đời cũng chỉ là thế thôi. Thật tội nghiệp...

_Ko lôi thôi nữa, xông vô đập chết mẹ nó cho tao!!!

_Stop! Giọng tôi đanh lại. Tụi nó xám cả mặt, tay chân rụng rời, miệng kêu ú ớ. Vì trc mặt chúng là...1 khẩu súng lục đã lên nòng!

_Đừng **ng vào tôi nếu muốn dc yên ổn sống hết thời học trò ngu ngốc! Khẩu súng này dc lắp thiết bị giảm thanh, mọi thứ sẽ còn êm ái hơn cả lá bàng rơi trong gió. Ba tôi là bộ trưởng bộ quốc phòng, nên chỉ cần 1 lời nói của ông ấy, sẽ chẳng ai thèm quan tâm đến 1 cái xác nữ sinh bị bắn vỡ sọ trong toilet đâu. Tôi ko muốn **ng đến ai cả, chỉ muốn mấy cô để tôi yên.

Hình như còn chưa tin lắm vào lời nói của tôi, nhỏ cầm đầu nhổ miếng sinh-gum ra vớ lấy cây gậy

_Đám hèn! Để tao!

"Pụp!" Nòng súng tôi loé khói. Chiếc nơ cột tóc đã dính khắng vào tường! Trên đó là viên kẹo đồng mác Germany nóng đỏ...

_Tôi ko phải tay mơ đâu! _Tôi gằn rõ từng chữ 1 cách lạnh lùng.

Nó ngồi sụp xuống khóc rống lên. Tôi thấy rõ người nó run bần bật. Mặt cắt ko còn giọt máu, nó tức tưởi trong kinh sợ. Mấy đứa khác đứng như trời trồng, tay chân buông thõng. Chúng nhìn tôi như 1 đấng tối cao và sợ tôi như sợ 1 con ác quỷ. Nhẹ nhàng đến bên con đầu gấu, tôi dúi cho nó miếng khăn giấy mà nó giật bắn như có luồng điện 50000V đi qua.

_Em xin lỗi!!! Làm ơn đừng bắn em! Làm ơn đi mà! Em lạy chị!! Huhuhu

Khẽ lắc đầu, tôi bỏ thẳng ra ngoài...

"Trong trỏng...hôi wá! (Hic!). Nếu chúng ở Pháp thì đã nát đầu từ lâu! Học sinh bên đó đứa nào cũng lận súng trong người và chơi vô cùng fairplay. Chẳng có kiểu luật rừng như ở đây. Ganh ghét, đố kị, ý mạnh hiếp yếu. Tội cho những nạn nhân thế cô. Học đường ở đây thật là đáng chán!" Phủi phủi chiếc áo sơ mi dấy bẩn, chỉnh lại cổ và cravat, tôi bước nhanh về lớp. Học sinh gương mẫu mà trễ tiết coi sao được!... ^^

[ Tự động gộp bài ]
Sau 3 tiết học, tôi đã lập dc cú hatrick :2 con 10 1 tiết và 1 con 9,75 KT 15'. Thế thôi mà tụi nhố nhăng làm như ghê gớm lắm. Chúng hò hét, đập bàn "Trời ơi, cậu là niềm tự hào của tụi tớ!!!", "Cậu tuyệt wá Du ơi!!!". Còn bọn con trai thì khỏi nói, luôn là ánh nhìn như muốn "ăn tươi nuốt sống" tôi vậy! Hic! Dù gì thì cũng thấy vui vui. Tôi thích mình dc ca tụng. ^^ Chiều nay có 3 tiết TD tự do, và đương nhiên sự lựa chọn hàng đầu của tôi là bóng rổ. Sắp đến có tổ chức giải khu vực, 1 đội trưởng như tôi bây giờ cực chẳng khác gì con hải cẩu (chó biển dù gì cũng oai hơn chó trên cạn chứ nhỉ!) Tôi hầu như chẳng còn TG mà tận hưởng cuộc sống.

Trở về nhà với cơ thể "te tua, tơi tả, thê thảm thiết", tôi phải vắt óc nghĩ cách lấy lại năng lượng thật nhanh. Ngày mai là đợt kiểm tra định kỳ của lớp chuyên sinh. Chắc phải học tới sáng chứ chẳng chơi! Cũng chẳng hiểu sao tôi trụ dc với guồng quay khắc nghiệt như thế, 1 điểm hoàn hảo nữa chăng? Nhưng riết rồi cũng quen và tôi đâm ra nghiện làm việc! Như kiểu nghiện hành xác của 1 số hội kín tôn giáo vậy.

Ánh mắt tôi dừng lại trc cánh cửa phòng khách khép hờ. Ba mẹ tôi đang nói chuyện gì đó...

"MEO!"

Con César chết tiệt! Nó làm hỏng kế hoạch nghe lén của tôi!

"Du về rồi hả con? Vào đây, ba mẹ muốn bàn với con 1 việc."

Ủa, có liên quan tới tôi á? Chuyện gì vậy nhỉ? Một bảng nhiệm vụ mới cần hoàn thành ư? Hay là họ vừa mua dc lọ thần dược nào đó có thể giúp tôi học suốt đêm?!

_Du nè. Giọng mẹ rõ ràng nhưng có thoáng chút buồn. Ba mẹ đã bàn bạc với nhau rất nhiều. Ba mẹ biết, giấc mơ cháy bỏng nhất của con là dc du học. Ba mẹ đã nộp hồ sơ qua đó từ đầu hè, và họ vừa hồi âm cho mẹ.

_Trời ơi! Con đậu ko mẹ? Trường gì ạ???

_Oxford. Và Medical University, trường Y tốt nhất Anh Quốc.

_God!!! Trời ơi! Trời ơi!!! Đậu rồi hả mẹ!???!!!

_Uhm. Nhưng....

_Nhưng sao ạ? Mẹ muốn con chọn Oxford phải ko? Nhưng ước mơ duy nhất của con là dc làm bác sĩ mẹ à. Con sẽ chọn trường MU. Con ko muốn làm 1 nhà kinh tế!

_Ko, mẹ hiểu con. Mẹ ko bắt buộc con phải chọn trường danh tiếng...

_Vậy thì chuyện gì?

_Con đọc báo hàng ngày cũng biết, chứng khoán thế giới hiện nay đang tuột dốc thê thảm. Và...việc đầu tư của gia đình ta cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Giá cổ phiếu rớt liên tục, nên...

_Nhà mình mất hết rồi sao mẹ???

_Ko, rất may mắn vì chúng ta có ngoại. Ngoại đã linh cảm trc và bảo mẹ bán hết rồi. Nhưng từ 15 tỷ ban đầu, giờ GĐ ta chỉ còn lại...

_Bao nhiêu vậy mẹ??? Tôi không chịu nổi nữa, tôi sắp quỵ mất rồi

_5 tỷ con à. Và nó sẽ ko còn cơ hội sinh sôi nảy nở nữa. Số tiền này có thể là ko nhỏ, nhưng con hay nghĩ xem. Con học Y phải mất hết 7 năm, cao học nữa cũng phải đứt 10 năm là ít. Mà học phí ngành Y thuộc hàng cao nhất TG! Chưa kể, từ nay GĐ ta phải sống dựa vào nó, vì mẹ ko biết gì khác ngoài chứng khoán. Lương của ba con cũng chỉ đủ trang trải tạm cho GĐ. Còn em con nữa. Thằng Triết cũng phải đi học chứ. Thật sự mà nói...

_Con ko dc đi du học, phải ko mẹ? Tôi nghẹn ngào, tức tưởi. Từ bé, ước vọng duy nhất của tôi là dc đặt chân vào 1 ngôi trường đại học Anh danh tiếng. Và giờ đây, nó đang vỡ nát trc mắt tôi. Lòng tôi chao đi.

_Ko! Đừng bao giờ nói thế con yêu ạ! Dù có bán nhà, ba mẹ cũng nhất định phải cho con đi. Vì con hoàn toàn xứng đáng với phần thưởng đó! Nhưng...Con sẽ phải nếm trải một cuộc sống ko nhẹ nhàng chút nào. Ở đây, con có thể là hot girl, nhưng qua đó con sẽ chỉ còn là 1 đứa cùng đinh, sống nghèo khổ và lay lắt nhờ tiền học bổng. Con ko tưởng tượng dc sự nhục nhã của 1 đứa phải chầu chực ăn cơm từ thiện. Sự tủi thân khi nhận dc những ánh mắt khinh bỉ của bọn "quý stộc" và cả sự cô đơn tràn về mỗi khi đêm quạnh. Mẹ sợ con xao động, mẹ sợ con đua dòi, mẹ sợ con sa ngã, mẹ sợ con ko chịu nổi mà quay về. Quay về là bế mạc con ạ. Con sẽ ko thể học lại chương trình của VN nữa. Con chỉ có 1 con đường là đi tới mà thôi. Và mẹ sợ con.....

_Đừng! Đừng bao giờ nghi ngờ con như thế ba mẹ ạ! Vì khát vọng, vì ước mơ, con có thể làm tất cả! Con có thể làm tất cả, con thề đấy! Con xin ba mẹ hãy tin con! Con ko bao giờ tự huỷ hoại cuộc đời mình dễ dàng thế đâu!!! Hãy cho con đi! Cho con đi đi mà!!! _Tôi nấc lên. Lần đầu tiên trong đời, tôi kiềm chế cảm xúc của mình tệ đến thế. Dù trc đây có xảy ra chuyện gì, tôi đều bình chân như vại và giải quyết tốt đẹp. Vậy mà giờ đây, tôi hoàn toàn mất tự chủ! Tôi run rẩy, sắc mặt xanh mét. Choáng váng. Giấc mơ đang đến rất gần, và tôi điên dại với tay nắm bắt nó. Ba mẹ tôi đứng gần hơn tôi, và tôi gào thét xin họ bắt nó lại giúp tôi với!

Ba tôi nở nụ cười mãn nguyện.

_Đó là cuộc sống của nó. Tôi với bà chỉ làm dc đến đây thôi. Con hãy làm đi! Hãy chứng minh mình bản lĩnh đến mức nào! Ba mẹ chỉ giúp con dc vậy, còn lại con phải nỗ lực mà sinh tồn. Gia đình ko cản bước con nữa. Con hãy đi đi, tung cánh hoà vào cái thế giới ngoài kia. Nơi ba mẹ sẽ ko còn bên con nữa và con chỉ thấy dc 2 ông bà già này wa hồi ức tong trái tim. Ba mẹ luôn ủng hộ con.

Tôi ko còn biết gì nữa. Hạnh phúc ngập tức trong tim khiến nó như muốn vỡ vụn. Trước mắt tôi, khung trời mơ ước hiện ra lung linh và rộn rã tiếng nhạc. Tôi hôn họ thật mạnh rồi loạng choạng xin phép về phòng. Người tôi lả đi hết rồi! Nhưng khi đến chân cầu thang, tôi đã thấy bà đứng đó. Trong bóng tối, gương mặt ngoại nhá nhem ẩn hiện. Bà đưa bàn tay thô ráp sờ lên gương mặt tôi. Bà nói bằng một giọng thì thầm kì lạ, nhẹ tựa sương khuya:

_Hồng nhan bạc phận. Nhớ lấy con à...

Rồi bà lom khom chống gậy trở về phòng, để lại tôi ngơ ngác với hằng hà câu hỏi...

[ Tự động gộp bài ]
Cuối cùng thì ngày tổng kết cũng đến. Tôi trở thành 1 biểu tượng chói lọi của trường khi lập dc 1 kỉ lục ko "dễ chịu" chút nào: học sinh xuất sắc nhất 3 cấp, đậu thêm vài trường tầm cỡ nữa ở Pháp, Mỹ, Đức, Úc và là thủ khoa tuyệt đối kì thi tốt nghiệp. Tôi dc mọi người nhắc đến như 1 vĩ nhân, tài sắc vẹn toàn, Chưa kể đến suýt chút nữa đã lấy chân dung của tôi làm bìa cho cuốn kỷ yếu thay vì toàn cảnh ngôi trường cổ kính. Và sau khi biết tôi sắp sửa đi du học, nhiều thầy cô đã ko cầm dc nước mắt, còn bọn con trai thì mở hết công suất làm wen hòng mong kiếm dc 1 vị trí rất nhỏ trong trái tim tôi. Thật tiếc cho họ vì tôi là người có trí nhớ...hơi kém trong chuyện này. Số thư tình tôi nhận dc trong buổi học cuối đã lên đến mức kỉ lục: 109 tấm! Và đương nhiên, sau tất cả những kỉ lục ko hậu bối nào phá nổi, tôi dc Đoàn trường mời làm nhân vật danh dự trong buổi lễ ra trường tối nay. Èo, chưa bao giờ tôi thấy trường mình đông hs như hiện nay. Hình như còn đông hơn sân vận động Berlin mùa World Cup ấy nhỉ? Tôi phải dc bí thư hộ tống lên sân khấu, nếu ko chắc bẹp dí dưới kia luôn wá!

Hàng loạt câu hỏi dc đặt ra tới tấp, làm tôi tối tăm cả mặt mũi. Đại loại như "Chị ơi, hãng thời trang yêu thix nhất của chị là gì?", "Chị ơi, làm sao để có dc làn da hoàn hảo như chị?", "Chị ơi, phải làm sao để học đỉnh như thế?", "Chị ơi, tóc chị uốn ở đâu mà tuyệt vậy?" (Ngốc, xoăn tự nhiên đếy đấy nhox) "Chị ơi, bla bla bla...." và câu hot nhất đương nhiên là "Chị ơi, chị có boyfriend chưa???" Phải làm sao để họ tin là tôi vẫn độc thân nhỉ???

Và bà bí thư hiểm ác đã đang tâm hãm hại tôi bằng 1 trò chơi -tàn-bạo-ko-còn-gì-để-nói! Luật chơi vô cùng rừng rú: tôi sẽ cởi sợi dây ruy-băng xanh trên đầu (đây là kẻ thù của bọn nam sinh trong trường vì chúng luôn khao khát dc chiêm ngưỡng làn tóc xoã của tôi) và ném xuống dưới, thằng nào may mắn bắt dc sẽ lên đây và...hun tôi 1 cái! Ko khí như muốn vỡ tung! Chúng hò hét, phấn khích như 1 bầy dã thú! Trời ạ, trò này thật quái gở! Mà tôi có phản đối cũng vô hiệu thôi, chúng sẽ xé xác tôi ra mất! Đành vậy! Dù gì đây cũng chẳng phải nụ hôn đầu của tôi. Tôi đã trao nó cho 1 hotboy trường Lê Hồng Phong. Tên gì nhỉ? Ây dà, hình như trí nhớ tôi đã bị bọn công thức, phương trình đô hộ hết rồi. T.T

Tôi mỉm cười đầy nữ tính (hình như có pha chút kiêu kì) và cầm lấy micro:

_Mình đồng ý luật chơi này. Xem như món quà tạm biệt mình tặng các bạn trường Minh Khai nói chung cũng như "bạn trai may mắn nào đó" nói riêng! _Và bằng tất cả sức bình sinh của mình, tôi nở nụ cười "bí hiểm"

Chỉ vậy thôi mà tôi đã có thể nghe dc tiếng sụt sịt rõ to từ bên dưới

_Huhu, đây là lần cuối cùng mình gặp dc chị ấy! Huhuh, chị ấy đang từ biệt mình kìa. Hú hú....

Và tại hàng ghế giáo viên, tôi cũng thấy vài thầy cô đưa tay lau nước mắt....

"Trời ạ, mình đâu muốn thế này! Buồn wá! Đừng bi thương thế chứ! Tôi cũng có trái tim đấy!!!"_ Và tim tôi cũng đang rơi lệ. Tôi cũng yêu ngôi trường này lắm lắm! Đừng đày đoạ tôi như thế! Tôi khóc mấy đêm nay chưa đủ sao? Tôi phải thay áo gối hàng ngày cũng chỉ vì sự chia tay khốn kiếp này! Chia ly, sao mà đau khổ thế???

Tôi khẽ chậm giọt nước mắt đi hoang trên khoé mắt, nói 1 cách điềm tĩnh (Tôi đã cố hết sức)

_Thôi, các bạn đừng để không khí buồn lắng như vậy! Mình bắt đầu cuộc chơi nào!

Quả nhiên, bọn con trai háo hức hẳn! Sự kích động đó đã lan sang mọi người và đẩy nhiệt độ trong sân tăng lên vùn vụt! Tôi nhẹ nhàng rút sợi ruy-băng, từng lọn tóc rơi xuống...Ánh mắt họ ngây đi. Như 1 dòng thác thanh khiết, mái tóc tôi đã dc trả tự do, bồng bềnh bay nhảy... Tôi khẽ lắc đầu để xoá đi vết hằn giam giữ. Hình như trông tôi bây giờ đẹp lắm thì phải? Tôi nhẹ nhàng quàng sợi dây qua tay và

_Hấp!

Mảnh dây xanh lơ bay phấp phới... Nó kéo cả biển người lượn theo. Những cánh tay vươn lên, chới với. À, có vẻ như chàng kính cận sắp có dc diễm phúc ấy rồi! "Chàng" có cơ may lớn nhất! Sắp dc rồi, chàng căng người hết cỡ! Tội thiệt!

Nhưng......

Đời lúc nào cũng thế! Trớ trêu! Một làn gió quỷ tha ma bắt đã làm "biến đổi hướng chuyển động". Nó quay ngoắt 180 độ về phía tả. Và....a lê hấp! Nó đã nằm gọn trong tay thằng hotboy của trường. Tên gì nhỉ? (lại nữa rồi! T.T) Hình như là....À! Mạnh Quân! Chà, cu cậu mừng tít cả mắt! Tội cho chàng mọt sách kia, khóc rùi kìa! T.T Hey, mủi lòng thiệt! Thui kệ, đời là cạnh tranh mừ! Ái chà, tên hotboy kia đi nhanh thật! Tới nơi rồi đấy hả?

_Mình là Phan Mạnh Quân, mình rất vui vì là người may mắn nhất buổi tối hôm nay! Xin lỗi Du nhưng Quân ko kiềm chế nổi nữa rùi!

Và hắn ào lại. Hắn hôn tôi cuồng nhiệt. Tôi như tắt thở trc sự tấn công vũ bão của hắn! Hắn như muốn nuốt chửng tôi vậy! Eo, khiếp wá! Tô cố gắng đáp trả hắn, nhưng...tôi đang thiếu oxi trầm trọng! Ko chịu nổi nữa!!!! Tôi đẩy hắn ra, cố gượng cười thân thiện:

_Rất vui dc làm wen với bạn! Mình sẽ ko bao giờ wên dc nụ hôn "cháy bỏng" này đâu! (Nếu còn chút oxi trong miệng tôi, chắc nó sẽ nổ tung như 1 chiếc xe tải chở dầu! )

Hết thời gian, hắn rút lui trong "đau khổ", ko wên nhắn gửi số điện thoại và địa chỉ. Lại còn hỏi tôi vào trường nào để qua học chung nữa chứ! Hơ hơ, tôi bắt đầu sợ ngôi trường này rùi!

_Ôi không khí, ta yêu mi biết bao!!!

[ Tự động gộp bài ]
Ôi, thật tội nghiệp cho đôi môi Jessica Alba của tôi! (cái nì là bọn XY trong trường gán cho, tôi ko hề có ý kiến gì cả) Phải nói thật, chưa tên nào làm tôi shock bò như tên....chết tiệt, tên gì nhỉ? Mệt wá, như tên hot boy đó. Hey, hình như tờ giấy ghi số di động của hắn đang nằm trong túi váy của tôi thì phải? Mà chiếc váy ấy giờ ở đâu cà? À, mẹ giặt nó sáng nay rồi. Suy ra....nó đã nát như tương trong máy giặt. Vậy là lát nữa tôi lại phải "đã thông" ống thoát nước, ko thì nghẹt chết! Hắm ám tôi "thân bại danh liệt" mà!

Ngày lên đường càng lúc càng đến gần. Tôi tất bật lo chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Mẹ tôi cũng bận rộn đi mua áo ấm cho tôi, còn ba phải đốc thúc các thủ tục cần thiết càng nhanh càng tốt (cũng nhờ quyền to chức trọng nên mọi chuyện cũng êm xui) Tôi cố ghi hình nhằm níu giữ những phút giây êm đềm hạnh phúc của gia đình vào USB. Đương nhiên một tấm ảnh là ko thể thiếu. Sách vở cũng quan trọng ko kém. Nhưng tôi ko thể đem hết, vì tủ sách của tôi to bằng cả 1 gian phòng! Qua đó mua sách chắc sạt nghiệp luôn quá! Kệ, dù gì mình cũng đã...thuộc làu! Cả nhà tất tả là thế, mà bà tôi vẫn bình chân như vại. Bà chỉ đứng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng trời rộng xanh ngát. Đôi mắt đượm buồn man mát. Hay là do tuổi già? Bà dạo này thường ốm đau luôn. Đặc biệt từ dạo nghe tôi đi du học, sức khoẻ của bà càng xuống dốc. Hay là bà nhớ tôi? Chắc vậy quá! Tôi chạy lại, ôm choàng lấy thân người cao dong dỏng của bà

_Con sẽ viết mail về thường xuyên mà! Ngoại của con đâu phải là ko biết vi tính, đúng ko nào! Bà cháu chúng ta sẽ tiếp tục chơi Boom như xưa. Bà đừng buồn, con sẽ luôn nhớ về ngoại mà!

_Cẩn thận, con ạ....

Vẫn như thế, cái dáng người trầm lặng ấy khuất hẳn sau cánh cửa. Ngoại đang nghĩ gì vậy? Tôi thật sự ko biết. Ngoại rất gần nhưng lại hoá xa xôi. Chẳng lẽ vì việc đi học? Tôi lo lắng thật sự. Lo cho ngoại mà cũng 1 phần lo cho mình. Sao tôi cứ thấy có điều ko ổn. Là ngoại hay là tôi? Những lời tiên tri kì quặc ấy đã dần trở thành 1 trong những cơn ác mộng của tôi. Tôi mơ thấy mình hụt chân và rơi xuống 1 vực thẳm sâu hoắm. Tôi cứ rơi như thế, cảm giác ko thể thở dc. Ngực tôi tức lắm. Tôi đau đớn, sợ hãi, chơi vơi.... Và, 1 bàn tay vững chãi từ đâu nâng tôi bổng lên ko khí. Từ trong những vách đá lởm chởm, tôi nghe thấy giọng 1 người con trai, rất trầm ấm, vang dội khắp nơi. Ko phải tiếng việt, mà là tiếng anh...


_Đứng lại! Anh yêu em đó! (Stop! I love you!)

Chỉ đến đó, và tôi tỉnh dậy. Mồ hôi đầm đìa trên mặt. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Anh ấy là ai? Trong tôi hỗn độn bao cảm xúc. Chuyện gì đang xảy ra thế?

Rồi tôi cũng phải bước đi. Ngoại nhẹ nhàng ôm tôi, hôn trìu mến. Tôi khóc nhiều lắm, mẹ tôi cũng vậy. Ba tôi ko bù lu bù loa trong phi trường nhưng tôi thấy 2 dòng nước mắt cứ liên tục chảy và đôi mắt nâu kia sưng húp. Cuối cùng thì bà tôi vẫn là người kiên cường nhất!

Ngày đó, tôi vừa tròn 19 tuổi....

[ Tự động gộp bài ]
Số tiền ba mẹ cho chỉ đủ sống trong 6 tháng để tôi thích ứng dc với môi trường. Mọi thứ đều vô cùng xa lạ, tôi thật sự bị hẫng nặng. Nhưng với bản chất mạnh mẽ và sự linh hoạt "khôn lõi", tôi cũng dần quen với nền văn hoá mới. Điều bất ngờ nhất chính là tôi vẫn giữ nguyên "phong độ lady kill guy" của mình. Tôi những tưởng màu tóc, làn da, đôi mắt này chỉ nổi bật ở VN thôi, còn ở Tây cô nào chẳng da trắng tóc vàng, mắt xanh? Thế nhưng tôi đã lầm! Ngày đầu tiên bước vào trường Y, tôi đã nhận dc ko ít tiếng trầm trồ của bọn con trai. Lạ thật! Theo tôi đếm thì số girl có tóc đỏ hung cũng ko hiếm, tìm 1 người mắt xam xám cũng chẳng khó nhọc gì. Thế thì tại sao nhỉ?

_Bạn có thể cho tôi biết tại sao tôi lại dc chú ý thế ko? Tôi gạn hỏi 1 XX trông cũng hiền lành.

_Vì bạn có nét đẹp rất đặc biệt. Chính tôi cũng bị ấn tượng đây này! Cô ta cười dịu dàng.

_Tôi ko hiểu. Tôi chẳng có gì đặc biệt cả. Bạn thấy đấy, tôi cũng như những cô gái khác...

_Thế là bạn ko biết rồi! Bạn thấy ko, những người có tóc màu đỏ thường bị rối xù, ko uốn lọn dc như bạn. Còn những cô gái da trắng đều bị nổi đồi mồi hoặc tàn nhang chứ ko mịn màng thế này. Và....nhìn vào đôi mắt xám thăm thẳm của bạn...người ta như thấy dc....buổi chiều hoàng hôn trên sông Cambridge, London về khuya với những cỗ xe ngựa và đôi trai gái hôn nhau dưới ánh đèn vàng.... Nói chung là 1 nét gì đó rất cổ điển,...và quyến rũ.... Hiihihi mình xin lỗi! Tại mình từng là dân chuyên văn nên có hơi lãng xẹt 1 tí! Lạc đề trầm trọng nhỉ? Sorry, mình là Sam, bạn tên gì?

_Hilary Jáques. Rất vui dc làm wen. Có gì giúp đỡ mình nha. Mình là du học sinh, mới đến lần đầu, còn nhiều bỡ ngỡ.

_Àh, ra vậy! Mình là người Anh bản xứ. Có gì cứ hỏi mình! Mình học khoa ngoại tổng quát, còn bạn?

_Trùi ui! Mình cũng vậy! Chung lớp nhá!

_Great! Chúng ta hẳn sẽ là bạn tốt đấy!

Vậy là tôi cũng có dc người bạn đầu tiên. Ko còn lo sợ cô đơn nữa. Nhưng rắc rối lại tiếp tục xảy ra. Lần này là về chỗ ở. Tôi ko đủ khả năng thuê nhà trọ nên phải ở trong kí túc xá của trường. Cơ sở vật chất ko có gì phàn nàn, và dù cho tôi cố hết sức giữ gìn vệ sinh chung, các room mate của tôi vẫn ko chịu đựng nổi. Vì tôi học bài quá khuya, triền miên và nhiều hôm học đến sáng. Thói quen "đáng tự hào" này của tôi bị chúng "kết án" là phá vỡ lịch sinh hoạt của mọi người! Tôi chưa lên tiếng nữa mà chúng dám....Bọn ấy có tốt đẹp gì chứ! Xin thưa, tôi thức khuya học bài còn chúng thức khuya đi vũ trường hay đàn đúm trong phòng tụi nam sinh, chỉ khác là tôi ngủ trễ hơn thôi! Vậy mà chúng dám trơ trẽn tố cáo tôi với quản sinh! Kết quả: tôi bị kỉ luật và phải cam kết ko thức quá 12h nữa. Trời ơi chúng giết tôi rồi! Thật sự với lượng homework của 1 SV, học tới nửa đêm chỉ là cưỡi ngựa xem hoa! Còn tôi, tôi phải đạt thành tích từ B+ đến A mới mong chen chân vô dc suất học bổng hỗ trợ SV của trường! Điều này sẽ đỡ cho ba mẹ tôi nhiều lắm. Bọn bản xứ giàu trong trứng nước ấy thì hiểu quái gì dc! Thật là tức chết mà!!!!

Vậy là cứ đúng 12h khuya, tôi lại phải thu dọn dụng cụ lết ra hành lang ngồi học. Tụi rỗi hơi nhìn tôi như quái vật (chết tiệt! tại giờ này thư viện đã đóng cửa, chứ ko tôi cũng chẳng phải làm con hề thế này!!!) Lại còn phải gánh chịu bao lời trêu ghẹo cợt nhã của đám boys, phiền phức hết sức! Cuộc sống của 1 du học sinh nghèo thật chẳng dễ chịu chút nào!

Thế đấy, nhưng dù sao tôi cũng dc đền đáp phần nào. Nhờ vốn kiến thức vững như kim tự tháp, sự thông minh nhạy bén và khả năng chơi bóng rổ thuộc hàng đỉnh, tôi nhanh chóng "nổi bật giữa đám đông, cho người sắp làm mẹ" và là học trò cưng của tất cả giáo sư trong trường. Thật sự mà nói, tôi ko còn là hot girl nữa mà chỉ là con mọt sách "tomboy" xuất sắc thôi, chứ quần áo của tôi thì lôi thôi cực kì. Nói thế cũng hơi wá, nhưng tóm lại là rất "xơ xác, bần cùng" (thật ra tôi cũng chẳng có tiền mua những thứ thời trang, đắt đỏ trong shop) nên đám con gái chả thần tượng tôi như hồi còn ở VN. Kệ, lớn rồi tôi cũng chẳng wan tâm đến việc đó nữa.

Phải nói môi trường học tập ở đây rất tốt. Tuy nhiên nó chỉ tồn tại ở dạng "tìm tàng" thôi, vì bọn SV cũng chưa quen chương trình học lắm. Cũng nhờ công sức thức khuya dậy sớm tôi bỏ ra, nên sự việc trở nên rất dễ dàng. Những câu hỏi của tôi luôn làm "chấn động" giảng đường và hâm nóng bầu không khí im lặng. Được trớn, bọn chúng hăng hái hẳn, và bài giảng hào hứng,tích cực hơn nhiều. Mấy ông giáo sư "biết ơn" tôi lắm.

Hôm nay là 1 ngày ko như mọi ngày. Bên cạnh ông giáo sư đầu hói xuất hiện 1 anh chàng trợ giảng trẻ măng người Ý.

_Xin giới thiệu với các bạn, đây là SV xuất sắc nhất năm 3 sẽ giúp tôi 1 phần trong giảng dạy. Anh Valentino. Mời cho 1 tràng vỗ tay khích lệ tinh thần!

Lớp tôi nóng hẳn lên. Đơn giản, vì anh quá đẹp trai. Nhưng đời luôn có 2 mặt, con gái "khoái" bao nhiêu thì tụi con trai "ngứa mắt" bấy nhiêu. Mà kể ra anh handsome thật. Đôi mắt nâu xa xăm, mái tóc màu râu bắp bồng bềnh và 1 body rám nắng cực man. Dù ẩn sau chiếc áo vest đen thanh lịch nhưng trông anh vẫn hot như thường. Anh có nét đẹp đặc trưng của 1 người đàn ông Ý, ấm áp như vùng Địa Trung Hải và ngọt ngào như lớp caramel vàng rụm. Anh rất hoà đồng cởi mở làm bọn con gái càng say như điếu đổ. Ngoại trừ tôi....Ko phải tôi cố tỏ ra lạnh lùng đâu, mà là tôi ko còn thời gian cho chuyện đó nữa. Tôi phải cố gắng học tập thật kool để săn học bổng và bắt kịp nhịp độ (vì 4 tháng nữa là tôi phải đi làm thêm rồi, gia đình đầu thể nuôi tôi mãi dc) Vì vậy, anh trợ giảng đẹp trai kia ko có diễm phúc chen chân vào thời gian biểu dày đặc của tôi đâu! Dù trong lòng tôi cũng có tí thiện cảm với anh, nhưng đã qua đây đồng nghĩa với việc vứt bỏ quyền lợi yêu đương của mình. Tôi hiểu, và tôi chấp nhận.

Ông thầy hói chỉ về phía tôi thì thầm điều gì đó với anh làm anh khẽ gật đầu cười. (kèm theo sự ganh ghét muôn thuở của các nường trót say nắng) Buổi học trôi qua bình thường, tôi vẫn là nhân tố nổi bật nhất. Sự nổi trội đó đối với tôi quá đỗi normal. Tôi biết thì tôi đóng góp, vậy thôi. Đến giờ ra chơi, đang tranh thủ làm bài tập thì anh đến, ngồi đối diện bắt chuyện:

_Cảm ơn em. Nhờ em mà buổi trợ giảng đầu tiên của anh thành công tốt đẹp. Em có kiến thức thật uyên bác, anh thật sự ấn tượng. Và em cũng rất đặc biệt....

Chẳng buồn rời mắt khỏi những con số, tôi xã giao:

_Có gì đâu ạ. Em chỉ đóng góp hết sức có thể. Cho thầy và cho em. Cả 2 đều có lợi.

_Em ko thể bỏ chúng để nhìn anh 1 giây sao?

_Vâng, bây giờ thì sao ạ? Tôi ngẩng mặt lên, thách thức

_Em đẹp lắm...

_Cảm ơn anh, nhưng em xin lỗi. Em còn rất nhiều việc phải làm. Anh dạy rất hay. Chúc anh 1 ngày tốt lành._Rồi tôi lại tiếp tục cặm cụi với những con tính. Việc tán tỉnh này tôi đã quá quen rồi! Nhưng...dù sao cũng phải công nhận, tôi cảm thấy rất ấm áp. Anh mang đến cho tôi sự nhẹ nhàng, êm ái, bình yên. Điều mà tôi rất cần giữa cuộc sống cạnh tranh khắc nghiệt nơi đây.

_Khi khác chúng ta nói chuyện tiếp, dc chứ?

_Tuỳ.

Anh nhẹ nhàng cười tạm biệt. Tôi vô tình đáp lễ rồi lại trở về công việc của mình. Biết làm sao dc, ước mơ của tôi ko có chỗ cho tình cảm. Tôi phải học và làm việc. Đó là 2 mục tiêu duy nhất của tôi. Ngày mai tôi phải làm bài kiểm tra 3 môn, và cố gắng hoàn tất chứng chỉ đầu tiên. Chưa kể đến còn phải đấu tuyển chọn đội trưởng đội bóng rổ nữa. Nếu đậu, nó sẽ giúp tôi rất nhiều, cả về giải trí lẫn khả năng lãnh đạo. Quá nhiều việc!

_Dù sao cũng cảm ơn anh, người đã mang đến chút nắng ấm cho em giữa mùa xuân lạnh lẽo xứ sương mù... Tôi cười nhẹ, lòng rộn lên niềm vui nho nhỏ...

[ Tự động gộp bài ]
Sam dần trở thành bạn khá thân của tôi. Cô học ko giỏi, nhưng dc cái rất nhiệt tình, lại chịu thương chịu khó. Dù cố gắng lắm nhưng tôi cũng chẳng xin dc ban quản lí cho ở chung phòng với Sam, đơn giản vì tôi ko có tiền. Hằng ngày, tôi với Sam thường tập bóng vào buổi sáng, xuống canteen và tay trong tay lên giảng đường. Rất may mắn cho tôi vì Sam đã có người yêu và ko phải là 1 cô gái dại trai cho lắm, nếu ko tình bạn của chúng tôi chắc đã ngủm củ tỏi từ lâu, sau ngày nào Vae (Valantino) bắt chuyện với tôi. Chúa luôn phù hộ tôi mà!

Trong canteen, tôi đang bàn tán sôi nổi với Sam về project sắp nộp thì Vae tới:

_Các em có cần anh giúp gì ko? Oh, project đẹp quá, làm công phu lắm nhỉ? Thời gian đâu mà em làm dc như thế?

_Thức khuya là kỹ năng của em rồi. Như 1 hình thức đấu tranh sinh tồn! _Tôi chợt giật mình. Sao mình lại nói chuyện cởi mở thế! Ko dc, ko thể để nó tiến xa hơn! Nhưng dù sao hôm nay cũng rỗi, trời lại đẹp thế, tâm hồn sảng khoái cũng đúng thôi. Chắc chẳng có gì bất ổn đâu.

Vae cười hiền. Rồi 3 chúng tôi cùng thảo luận về nó. Project ngày càng hoàn thiện hơn, phải gọi là hoàn hảo. Kì này điểm A nằm gọn trong tay tôi rồi! Trời hửng sáng hơn, tôi vội cáo từ:

_Thôi, tôi phải vào lớp kẻo muộn. Hẹn gặp buổi trưa.

_Ấy, anh cũng dạy lớp em mà. Chúng ta đi chung, dc chứ?

_Tuỳ.

_Lại thế. Vae cười, rút ví trả tiền rồi chào Sam

"Oh, trông thế mà Vae cũng khó khăn thật. Ví anh ta trống rỗng. Vậy là cùng cảnh ngộ rồi. Mình chúa ghét tụi quý stộc nhìn người bằng nửa con mắt! Anh chàng này thú vị thật!" Tôi vui vui khi thấy Vae cũng...nghèo như mình ^^

Đi dọc trên hành lang, tôi tò mò:

_Anh chắc là du học sinh viện...chính sách?

_Hahah. Vae cười lớn làm tôi thoáng chột dạ. Em có con mắt tinh nhỉ? Nhà anh nghèo lắm, góp nhặt từng đồng để anh đi học đấy. Anh phải ráng học thật giỏi để dc bổ nhiệm làm giảng viên, kiếm chút tiền phụ đỡ họ. Em cũng vậy, đúng ko cô bé mọt sách lạnh lùng?

_Hihihi. Tôi thấy lòng bình yên và thân thiện kì lạ. Như tôi với Vae là tri kỷ vậy. Đúng vậy, nhà em khó khăn lắm. Du học là giấc mơ của em, và em phải tìm mọi cách để thực hiện nó! Em cũng sẽ cố gắng tranh chức giảng viên như anh! Thế bố anh sống ở Ý à?

Ánh mắt Vae chợt đanh lại, anh ko cười nữa, gương mặt anh giá buốt như băng sơn:

_Ông ta chết rồi!

_Oh, em xin lỗi. Em rất tiếc...

_Bỏ đi, tới lớp rồi. Nhớ năng nổ giúp anh hoàn thành công việc nhé! Anh đá mắt tinh nghịch. Anh đã trở lại bình thường, nhưng....là 1 sự bình thường giả tạo.... Anh đang che giấu điều gì đó.....đằng sau gương mặt ấm áp tươi vui kia....

Chữ ký

thay đổi nội dung bởi: APOLONG, 21-03-2009 lúc 11:28 AM. Lý do: Gộp 2 bài gần nhau
Trả Lời Với Trích Dẫn
 


Ðang đọc: 1 (0 thành viên và 1 khách)
 

Quuyền Hạn Của Bạn
Bạn không thể tạo chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi files đính kèm
Bạn không thể sửa bài của bạn

BB code is Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến

Chủ đề liên quan
Ðề tài Người Gửi Chuyên mục Trả lời Bài mới
A little love.Cực Cool sangitf Những bài viết cũ 0 09-04-2009 09:20 AM
[Truyện cười] the love vocongtan_12a2 Góc giải trí 1 02-11-2008 10:54 AM


Hiện tại là 08:56 PM (GMT +7)


Diễn đàn Người Yên Thành Online
Nội dung được các thành viên xây dựng và tổng hợp
Powered by vBulletin® Copyright ©2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.