NHỚ QUÊ HƯƠNG
Quê hương ơi! Riêng gì “chùm khế ngọt” (1)
Đâu riêng gì những “nón lá nghiêng che” (1)
Quê hương là có cả những đông, hè
Có hôm quà ngọt, có ngày đòn roi
Quê hương ơi! Riêng gì những bãi soi
Những ruộng đồng, thảm cỏ xuân xanh biếc
Quê hương có cả ngày hè oan nghiệt
Cháy trọc đồi, tóc mẹ ngả màu cam
Quê hương là mái tranh chiều khói lam
Chập choạng tối thơm nồng hương mẹ thắp
Đứa em nhỏ cột dây thay cho cặp
Trường làng xa không đuổi kịp mặt trời
Quê hương ơi! Ai cũng có một thời
Rồi “cơ hội” níu ta về lối khác
Bỏ người thân, người thầy vương tóc bạc
Chẳng biết gì nhau, chẳng hay qua đời
Quê hương ơi! Riêng gì “thuở còn thơ” (2)
Riêng gì “hàng tre, con sông xanh biếc” (3)
Quê hương là quãng đời mang luyến tiếc
Nén cả vào một góc của con tim
Quê hương là bức thư tình mực tím
Ngày lại ngày chưa biết cách trao nhau
Chiều tan trường một rừng tuyết phau phau
Chiếc xe đạp, tà áo em hoàng hạc!
Quê hương ơi! Những chiều mây trắng bạc
Thằng em thơ đủng đỉnh lưng trâu về
Cha cuốc ruộng lưng khòm giữa đồng quê
Tối mịt về đèn pin là điếu thuốc
Quê hương ơi! Nhớ từng nét mặt người
Cười rất giòn dù cái vui đơn giản
Luống mạ non hoặc đồi trơ đá sạn
Cũng câu chào, cũng tiếng hỏi thăm nhau
Quê hương ơi! Nhớ cả những thân cau
Mùa bão đó gãy ngang còn khúc gốc
Cây cầu cũ nửa kim liền nửa mộc
Chân Ngoại gầy gồng gánh ngại phải qua
Quê hương ơi! Nhớ cả lần cải la
Chuyện hàng xóm chó gà chui qua lại
Rồi đi xa, rồi nhớ về ái ngại
Chuyện cỏn con sao thuở ấy ồn ào?!
Quê hương ơi! Xa rồi nhớ thành thơ
Tiếng mẹ đẻ, gặp nhau mừng khôn xiết
Ai cũng vậy xa lâu rồi mới biết
Những ngôn từ không đủ viết…quê hương!
QUÊ HƯƠNG TÔI
Quê hương tôi là bờ cõi Việt Nam
Nơi sinh tôi con sông dài chảy dốc
Bãi cát trắng những đêm trăng thần thoại
Những mùa bão dông dệt thành tuổi thơ
Quê hương tôi dãi đất dài Miền Trung
Dang đôi tay nối hai miền Nam Bắc
Tuổi thơ tôi những đêm nằm tỉnh giấc
Đếm xe tàu quê hương đi qua.
Quê hương tôi có Sông Trà Núi Ấn
Người quê tôi đã đi khắp mọi miền
Quảng Ngãi ơi! Sao mà thân thương thế
Chiều ba mươi sao chưa thấy anh về?
Quảng Ngãi ơi!
Những đứa con ở hai đầu Nam Bắc
Về chưa con? Mẹ đợi bữa cơm nồng
Về đây xây công trình ngăn giông bão
Xây cho em con thêm một mái trường
Quảng Ngãi ơi!
Những đứa con nhiều năm xa xứ
Về đi con? Nắng úa đồi đã vàng
Về đây xây bình minh cho ngày mới
Xây cho em con thêm một cây cầu
Quê hương tôi mẹ đã may áo mới
Bạn bè tôi đã hứa hẹn ngày về
Tàu sẽ dừng lâu hơn ga Quảng Ngãi
Kịp ấm bàn tay với mẹ với em.
NHỚ TRƯỜNG XƯA
Trường lớp ơi dệt chi ngày thơ ấu
Trời sinh chi cây phượng đỏ mỗi hè
Gió làm chi công việc chở tiếng ve
Cài lên tóc những nỗi niềm nhung nhớ.
Những kỷ niệm mang sắc màu sách vở
Vào trong tim xây tổ tự bao giờ
Tà áo em trên phố mỏng như tơ
Cũng xô ngã… vỡ òa trong ký ức.
Nhớ người thầy hiền vui và mẫu mực
Nhớ bạn bè thường bá cổ quàng vai
Nhớ bác phu trường vui tính khôi hài
Nhớ đêm trực trường hái dừa bị bắt.
Nhớ cánh cửa xanh tên em anh khắc
Mũi compa nhọn hoắt dễ gì phai
Chiếc bàn gãy chân cuối lớp nằm dài
Cũng giành chỗ hẳn hoi trong trí nhớ…
Chẳng biết thầy cô ai về ai ở
Chẳng biết bạn bè trôi giạt về đâu
Chẳng biết người em chớm mối tình đầu
Đã đọc thư tình nhét trong bìa sách?
Đêm nay ta một mình bộc bạch
Vĩnh biệt thôi! Ôi kỷ niệm học trò
Trời sinh chi loài hoa màu máu đỏ
Gió làm chi cho chảy đẫm tiếng ve.
quª h¬ng
Quê tôi đó diều lơ lửng tầng không
Chiều dậy thơm lúa đang thì con gái
Như líu chân mỗi người con ở lại
Bờ đê xanh ôm mơ ước bao ngày!
Quê tôi đó là những rặng phi lao
Gío lao xao sóng xô bờ cát trắng
Những trưa hè sông uống ngàn tia nắng
Ánh pha lê gieo mê mẩn lòng người!
Quê tôi đó là thân thiện nụ cười
Là tình người ấm nồng bao câu hát
Là lời ru ấm nồng bao khao khát
Nâng cánh chim xây hoài bão cuộc đời.
Chiều Xuân Hoà trời trong xanh vời vợi
Nỗi nhớ quê như tha thiết gọi mời
Trở về nơi bắt nguồn bao câu hát
Quê hương ơi!Thương nhớ vơi đầy!!
NÓI VỚI CON
ĐÔI ĐIỀU VỀ QUÊ HƯƠNG
Nói với con đôi điều về quê hương
Rất giản đơn như câu chuyện đời thừơng.
Ba không phải là người rao giảng,
Hay hoa hòe với ngôn ngữ văn chương .
Quê hương đâu phải là danh từ trừu tượng ,
Quê hương đâu phải là ý niệm cao vời ;
Mà ở trong con là hơi con thở ,
Là lưỡi con quen nồng vị trùng khơi .
Quê hương khởi đi từ lòng mẹ,
Chín tháng cưu mang vất vả bồi hồi;
Những trở trăn và những âu lo
Con ra đời trong cơn đau xé ruột .
Quê hương cũng chính là tên con đó,
Là Ca Dao, là Tiểu Ngọc, Văn Lang;
Để một lần có ai lên tiếng gọi;
Là nhắc một lần: Con - Giòng máu Việt Nam .
Cũng khởi đi từ tiếng khóc đầu đời,
Từ giòng nước mắt vui mừng của mẹ;
Những giọt sữa thơm nồng bao khốn khó,
Giọt Cam lồ mang ý nghĩa thiêng liêng .
Quê hương là vòng tay của mẹ,
Là vành nôi, là tiếng hát ru hời .
Giọng ca dao dặt dìu bên cánh võng,
Truyện thần tiên truyền lại tự bao đời .
Tiếng gọi Ba, Me từ khi biết nói;
Mẫu tự A, B từ thuở đến trường;
Những bài học về núi sông cây cỏ;
Lịch sử Ông Cha, đạo lý luân thường .
Quê hương là bát cơm gạo tẻ; L
Là bữa ăn bên bếp lửa gia đình.
Quê hương là những ngày lễ, Tết
Rộn rã niềm vui, rào rạt chân tình .
Quê hương là những ngày lao tù cơ cực,
Cố gắng sống còn, giữ cứng đôi chân .
Là mẹ, là ngoại thân cò lặn lội
Nuôi cháu, nuôi con vất vả vô ngần .
Quê hương là chiếc áo dài tha thướt
Vẫn vờn bay theo mỗi bước con về .
Chiếc nón bài thơ che nghiêng mái tóc;
Đôi guốc học trò rộn rã đường quê .
Quê hương là những ngày nắng ấm,
Trải lụa vàng trên đồng lúa xôn xao .
Là những đêm trăng giòng sông lấp lánh,
Vẳng giọng ai hò tiếng hát bay cao .
Là những ngày mưa dầm không muốn dứt;
Áo lá tơi không đủ ấm thân người .
Là cơn bão cuốn theo con nước lũ,
Mái rạ quê nghèo rên rỉ xác xơ .
Quê hương là bà con nội ngoại,
Là những dân quê chất phác thật thà .
Trái bắp, củ khoai xẻ dần cơn đói khó;
Miếng ngọt bùi cùng lẫn miếng xót xa .
Này nhé con quê hương là tất cả,
Là ngọn rau, tấc đất, mái nhà tranh ,
Giọng nói, câu hò, nụ cười, khóe mắt ...
Và biết bao điều con gặp chung quanh .
Hãy nhớ nghe con giữ thơm quê mẹ;
Bằng cố gắng bây giờ phấn đấu vươn lên .
Tuổi trẻ con là tương lai dân tộc ;
Ta sẽ về dựng lại nước non xưa .