Các lời chat giữa hienk48pdl và quehuongtrongtoi
Đang xem cuộc trò chuyện từ 1 đến 10 trong tổng số 11
-
-
Uh vậy thì cũng đáng sợ thật. Nhưng có như vậy em mới có quyết tâm mà cố gắng. Em hãy nhớ thời gian khổ luyện khó khăn như thế nào mới vào được trường đại học khá danh tiếng như vậy. Và chị nghĩ gia đình họ hàng của em cũng tự hào vì em lắm. Vậy cho nên em hãy cố gắng lên. Trước jờ em cố gắng 5 thì giờ em cố gắng 8,9. Thế nhé chúc em có động lực học tập.
-
ừm, tất nhiên là có rồi. Nhưng mà sợ mình cố gắng hết sức mà vẫn ko theo được. bk mỗi năm đuổi đến dăm trăm đồng chí đấy chị à!
-
Sao lại tự hỏi có biết theo nổi hay không? Em có đam mê với ngành học mà em chọn không? Đúng rồi bữa giờ làm quen với bạn mới, trường lớp mới ... nên em tạm quên đi nỗi nhớ nhà, nhưng khi đã dần quen môi trường mới rồi và những lúc ngồi buồn một mình ta sẽ thấy nhớ nhà da diết. Chưa tới mùa đông đó em, khi thời tiết giao mùa se lạnh em sẽ chỉ muốn khóc và ước có đôi cánh để có thể bay về nhà.
-
em học công nghệ thông tin. Không biết rồi có theo đựoc hay không nựa! lạ cái là từ bựa ra giờ chưa thấy nhớ nhà mô nạ.hì. nhưng mà khi chiều ngồi một chắc tự nhiên thấy nhớ.
-
Em học ngành jì? Xa nhà lần đầu tiên chắc nhớ nhà lắm phải không? Có bữa nào nhớ nhà, nhớ mẹ khóc chưa?
-
em o hoa thanh, gio dang hoc bach khoa ha noi
-
Không sao nhìn gà hóa quốc chứ đừng nhìn gà hóa rồng là được.Em ở xã nào?
-
quen mat, em chac nhin ga hoa quoc.hihi
-
hjjjjjj, rất vui được làm quen với em nhưng sao em lại gọi chị bằng anh?